Băng Nhi trở về biệt thự với vẻ mặt vô hồn, dì Lưu thấy vậy đi đến bên cạnh hỏi:
- Băng Nhi, con không khoẻ sao?
Cô dường như không nghe thấy lời bà chỉ lặng lẽ lướt qua rồi đi thẳng lên trên lầu đóng cửa lại mà đi về phía giường ngồi phịch xuống.
Suốt những năm vừa qua cô cứ tưởng ba mẹ mình đã không còn ở trên đời này nữa, cô dốc sức học tập dưới sự huấn luyện của anh để trả cái ơn cứu mạng hão huyền này, cô đã từng đối với anh có một thứ tình cảm hơn cả hai từ "ân nhân" nhưng rồi cuối cùng đổi lại là một sự lừa dối nhẫn tâm đến như vậy?
Băng Nhi đưa đôi mắt đảo quanh khắp căn phòng, hai dòng lệ vô thức cứ chảy dài xuống, Cô nhớ ba mẹ mình, đã nhớ từ rất lâu rồi chỉ là ở đây có một thứ cô đã trót lỡ lưu luyến, bây giờ trở về hay ở lại cô không còn đủ lý trí để mà quyết định được nữa.
Tâm can lúc này chợt quặn thắt lại, nước mắt theo đó ồ ạt mà chảy ra, cô đưa bàn tay lên ôm lấy ngực mình, mà cổ họng như nghẹn đắng lại:
- Nếu có thể được chọn lựa, em muốn mình không phải là Triệu Băng Nhi và anh cũng chẳng phải là Vũ Thiên Uy mà mọi người ca ngợi, để chúng ta sẽ không phải ở trong tình cảnh này. Không phải tình yêu này là sai mà cái sai có lẽ là thời điểm, là thân phận, là người yêu không nên yêu. Thiên Uy, thật xin lỗi...!
Bỗng chuông điện thoại vang lên, Băng Nhi đưa tay gạt đi nước mắt mà với lấy nó nhìn dãy số trên màn hình rồi bắt máy:
- Băng Nhi, hôm nay cậu không đến Vũ Thị chứ?
- Hôm nay mình nghỉ.
- Xảy ra chuyện rồi, cậu mở tivi lên đi.
Băng Nhi nghe vậy có chút khó hiểu liền đi lại phía bàn cầm chiếc điều khiển nhấn một nút, màn hình tivi chợt vụt sáng lên.
Người nam nhân ở trong đấy có gương mặt đẹp trên cả điều hoàn mỹ. Hàng lông mày dài rậm mang sự nam tính, đôi mắt phượng dài đầy vẻ ma mị, sống mũi cao thẳng tắp cùng bờ môi phong tình gợi cảm, tất cả những thứ ấy đều hoàn hảo hơn cả sự tiêu chuẩn tạo nên một Vũ Thiên Uy mà người người ca ngợi.
Hắn ở trước cổng Vũ Thị với đám người đang vây quanh cùng những chiếc máy ảnh và micro đang chĩa thẳng về phía hắn:
- Vũ tổng, nghe nói buổi tiệc hôm qua tại cư gia của Đàm tổng ngài đã thừa nhận mình là người chỉ đạo cho trợ lý gây ra vụ thảm sát nhiều mạng người?
- Vũ tổng, cho hỏi giữa ngài và nữ trợ lý của mình là có mối quan hệ như thế nào? Ngài vẫn luôn lên tiếng bảo vệ trợ lý của mình hơn cả mức quan hệ giữa nhân viên và Giám đốc. Hôm nay cô ấy tại sao không đi cùng ngài, là vì lo sợ chuyện xấu đã bị lộ sao?
- Vũ tổng, về cái chết của Chủ tịch Tần thật sự là do ngài chỉ đạo người ám hại ông ấy? Nguyên nhân là vì cạnh tranh sao?
- Vũ tổng, sau sự việc này có thể kinh tế của Vũ Thị sẽ suy giảm, ngài không có gì để nói với mọi người sao?
Vài người áo đen ở trong vòng vây đó dùng sức tạo cho hắn một khoảng trống mà hắn lúc này vẻ mặt vẫn bình thản, hai tay đút túi hướng đến đám người đó mà lạnh giọng nói:
- Tôi là người rất thích kẻ biết điều. Nếu các người muốn có đáp án cho mỗi câu hỏi thì tốt nhất nên tự mình có ý thức. Nếu tôi không chấp thuận, các người nghĩ hôm nay có thể ở đây để hỏi tôi những câu hỏi này là trùng hợp sao? Tôi có đủ khả năng để dẹp sạch những chướng ngại vật trên đường đi của mình.
Lời hắn vừa nói ra đám người kia cũng chẳng còn nhốn nháo, bọn họ cũng tự động lùi ra xa để nhường lại khoảng không cho hắn rồi im lặng đứng đấy chờ đợi hắn lên tiếng.
Thiên Uy lúc này nhìn một lượt đám người đó rồi điềm đạm nói:
- Tôi chỉ trả lời duy nhất một lần vậy nên sau câu trả lời này tôi sẽ không trả lời bất kể câu hỏi nào khác. Thứ nhất, buổi tiệc hôm qua tôi có thừa nhận mình là người chỉ đạo cô ấy làm việc nhưng làm gì tôi không nói, không có một câu thừa nhận nào nói tôi bảo cô ấy gây ra vụ thảm sát. Thứ hai, các người hỏi quan hệ giữa tôi và trợ lý của mình, được vậy để tôi nói cho các người biết, cô ấy chính là người mà tôi chấp nhận dùng cả Vũ Thị để đánh đổi vậy nên chuyện hôm nay cô ấy không xuất hiện là vì tôi không muốn các người làm ảnh hưởng đến cô ấy và nên biết rằng người phụ nữ của Vũ Thiên Uy tôi sẽ không phải sợ bất cứ một điều gì.
Nói đến đây cả đám người kia liền kinh ngạc đến độ ngây người mà cô ngồi trước màn hình đấy cũng không khỏi ngỡ ngàng khi nghe được. Những giọt nước mắt còn chưa kịp khô lại chảy dài xuống hai bên má, hắn là vì lo sợ cô phải chịu sự công kích từ phía nhà báo nên mới bảo cô nghỉ làm sao?
Băng Nhi khẽ cười khổ một cái, mà nước mắt trôi vào đầu lưỡi đến mặn đắng lại, hắn vì cô ở trước bao nhiêu người mà cho cô một vị trí ở trong lòng hắn, còn cô lại sắp phản bội hắn để rời đi đến với kẻ khác. Tim gan mỗi lúc một quặn thắt lại đến nghẹt thở, cô phải siết tay lại đấm vào lồng ngực để át xuống cơn đau, mà đôi mắt ngấn nước kia vẫn nhìn về phía nam nhân trên màn hình một tia day dứt không thôi.
Lúc này ở trong màn hình kia, đám phóng viên đã có những lời bàn tán nhưng cũng không dám nói to.
Hắn nhìn lại bọn họ một lượt rồi tiếp lời:
- Thứ ba, về cái chết của Chủ tịch Tần, tôi chưa nói một câu nào thừa nhận chuyện ám hại ông ấy hơn nữa, cảnh sát khi đó đã kết luận là tự tử vậy nên chuyện càng không liên quan đến tôi. Còn nói về cạnh tranh thì Tần Thị chưa đủ năng lực để đứng ngang hàng với Vũ Thị. Thứ tư, nếu vì chuyện xảy ra vừa qua mà Vũ Thị bị tổn thất vậy thì là do năng lực tôi chưa đủ nhưng... thật đáng tiếc, sự thật tôi lại có thừa năng lực. Những câu hỏi của các người tôi đã trả lời đủ, từ bây giờ nếu còn xảy ra tình trạng như ngày hôm nay, tôi không dám chắc các người còn tồn tại được trong cái giới báo chí này nữa không!
Lời nói của hắn nói ra không quá dài nhưng lại rất đầy đủ, mà câu cuối cùng lại toát ra sức cảnh cáo lớn khiến đám người kia một từ cũng không dám ho he.
Hắn lúc này quay người rời đi thì bỗng một tên phóng viên trong đó lại lên tiếng:
- Vũ tổng, xin phép hỏi thêm ngài một câu. Trước đó từng có tin ngài và diễn viên Đàm Hiểu Thanh có qua lại với nhau, còn cùng nhau ở một phòng trong khách sạn. Bây giờ ngài lại công bố Vũ phu nhân tương lai là trợ lý của mình liệu có phải mâu thuẫn không?
Hắn nghe vậy cũng không quay người lại, giọng nói vẫn phát ra đều đều:
- Đàm Hiểu Thanh, cô ta so với trợ lý của tôi vốn là không đủ tư cách!
Lời vừa dứt thì ở phía sau đi đến là một tiểu đội cảnh sát dĩ nhiên người đi đầu không ai khác chính là Đoàn Tử Kỳ mà lúc này tất cả những ống quay và máy ảnh đều hướng về phía hai người bọn họ.
Lúc này, Đoàn Tử Kỳ thấy hắn lại khẽ mỉm cười nói:
- Vũ tổng, không biết hôm nay đã có thể mời ngài về trụ sở để làm việc được không?
Hắn nghe vậy lại chỉ mỉm cười, hai tay đút túi quay người lại đối diện với Đoàn Tử Kỳ:
- Không biết Đội trưởng Đoàn đã làm việc với luật sư của tôi chưa?
- Vũ tổng, hôm qua ngài ở trước mặt nhiều người đã thừa nhận mọi chuyện hôm nay lại nói như vậy có phải là trở mặt quá nhanh không?
- Tôi thừa nhận mọi chuyện? Vậy xin hỏi Đội trưởng Đoàn, tôi đã thừa nhận những chuyện gì?
- Vũ tổng, hôm qua rất nhiều người nghe rõ ngài nói Triệu Băng Nhi là làm việc theo chỉ đạo của ngài. Tôi nghĩ ngài muốn phủ nhận cũng khó rồi.
Hắn nghe vậy lại bày ra vẻ mặt đương nhiên mà nói:
- Cô ấy là trợ lý của tôi, tất nhiên phải làm theo chỉ đạo của tôi. Chuyện đấy có gì không đúng sao? Đội trưởng Đoàn, tôi nghĩ ngài đã già cả rồi, chức vụ Đội trưởng này, không cáng đáng nổi nữa đâu.
Đoàn Tử Kỳ hiểu được ý tứ trong câu nói của hắn, những giọt mồ hôi cũng đã lấm tấm trên trán, gã biết hắn đủ khả năng hạ bệ gã nhưng đã trót đâm lao thì phải theo lao, nếu gã không muốn bị kéo xuống thì nhất định phải kéo hắn xuống.
- Vũ tổng, ngài đừng nghĩ chỉ dựa vào Vũ Thị là liền có thể đổi trắng thay đen.
Hắn nghe vậy vẻ mặt vẫn bình thản, lấy trong túi ra chiếc điện thoại bấm một dãy số nói gì đó rồi tắt máy hướng đến Đoàn Tử Kỳ mà lãnh đạm nói:
- Đội trưởng Đoàn, ngài có biết nãy giờ đã lấy đi của tôi mất bao nhiêu thời gian không? Ngài có biết không có tôi Vũ Thị không thể làm việc, mọi dự án cùng hoạt động đều phải dừng lại đợi tôi quyết. Khi ấy rất nhiều đơn hàng chậm chễ, gây tổn thất cho Vũ Thị cũng sẽ ảnh hưởng đến kinh tế của nước nhà ít nhiều. Không biết ngài có thể bù vào được không?
Lời của hắn cứ chậm rãi mà phát ra, tuy không mang sức đe doạ lớn nhưng lại khiến đối phương cứng họng.
Lúc này từ phía ngoài đi vào một đoàn người mặc Tây trang đến trước mặt hắn cúi chào.
Hắn thấy vậy chỉ mỉm cười nhìn họ rồi quay sang Đoàn Tử Kỳ tiếp lời:
- Đây là những luật sư cấp cao của Vũ Thị, mọi chuyện những người ấy sẽ làm việc với ngài. Tôi còn có việc, đành đi trước vậy.
Nói rồi hắn vẫn với dáng vẻ ngạo mạn quay người bước đi bỗng đôi chân chợt dừng bước, hắn không quay người lại chỉ lạnh giọng nói:
- Đội trưởng Đoàn, ngài nên nhớ không chỉ mình Vũ Thị, dưới tay tôi còn nắm giữ một Quỷ Thiên Hội đủ để hạ gục những kẻ bước ra cản đường.
Dứt lời hắn cũng từng bước đi thẳng vào bên trong mà Đoàn Tử Kỳ đứng đấy tim không ngừng run rẩy nhưng vẫn cố ra vẻ bình thản.
Một vị luật sự trong đám luật sư hắn vừa gọi đến bước lên trước lịch sự nói:
- Đội trưởng Đoàn, tôi là luật sư cấp cao của Vũ Thị, mọi thắc mắc của ngài chúng tôi sẽ thay Vũ tổng trả lời tại văn phòng làm việc của chúng tôi. Mời!
Đoàn Tử Kỳ nghe vậy lại nhìn đến vị luật sư đó rồi lướt qua một lượt đoàn người kia, ở đây phải có đến mười vị luật sư có tiếng ở thành phố này, gã muốn kéo hắn xuống chỉ sợ đến một cơ hội đụng vào hắn cũng khó nói gì phải tự tay kéo hắn xuống.
Những hình ảnh trên màn hình chợt vụt tắt, Băng Nhi cầm chiếc điều khiển đặt sang một bên rồi thả mình xuống chiếc giường êm ái đó vẫn còn cảm nhận được mùi vị cơ thể của hắn còn vương lại nơi đây, hai hàng nước mắt không tự chủ lại chảy xuống rồi thấm đẫm lên chiếc gối đến bi ai.
Mọi chuyện cô không còn cách lựa chọn nào khác, thôi đành trân trọng những giây phút ngắn ngủi ở bên cạnh hắn mà khẽ nhắm mắt lại nuốt xuống những giọt nước mắt, cố gắng cảm nhận hơi ấm còn đọng lại nơi đây mà từ từ đi vào giấc ngủ miệt mài.
* * * * *
Lúc này ở trong một căn phòng xa hoa rộng lớn, tiếng đồ vật đổ vỡ kêu loảng xoảng đến inh tai nhức óc, nữ nhân với gương mặt trang điểm khá đậm tức giận nhìn chằm chằm về phía màn hình tivi mà đôi mắt hằn lên những tia đỏ dữ tợn:
- Không đủ tư cách? Vũ Thiên Uy, anh dám ở trước mặt mọi người hạ nhục tôi sao? Được, tôi muốn xem xem cô ta lấy tư cách gì để so sánh với tôi.
Lời vừa dứt, ả với lấy chiếc điều khiển tắt tivi, cùng lúc đấy từ phía ngoài vọng vào tiếng gõ cửa "cốc, cốc" cùng một giọng nói:
- Tiểu thư, có Tần thiếu gia nói muốn gặp cô.
Ả nghe vậy lại ngồi phịch xuống ghế rồi bực bội nói:
- Để cậu ta vào!
Lời vừa dứt thì cánh cửa cũng bật ra, người thanh niên gương mặt khá bảnh bao bước vào nhìn đống đổ nát trên sàn lại chỉ cười khẩy một cái rồi lên tiếng:
- Đàm tiểu thư mà cũng có lúc phải trút giận lên những thứ vô tri vô giác như vậy sao?
Ả nghe vậy cũng chẳng thèm quay đầu lại mà lạnh nhạt nói:
- Chẳng nhẽ Tần thiếu gia đây chưa từng như thế sao?
Tần Trác Khanh lúc này đi đến bên cạnh ả mà ngồi xuống:
- Tất nhiên là có rồi, chẳng phải là chúng ta cùng chung một kẻ thù sao? Hôm nay đến đây là cùng Đàm tiểu thư bàn bạc một chút.
Ả nghe vậy lại khẽ nhíu mày nhìn sang gã mà hỏi:
- Ngươi có cách gì sao?
Tần Trác Khanh bờ môi mỉm cười một cái rồi lại đưa tay nâng cằm ả lên rồi ghé sát vào mặt ả, dáng vẻ cợt nhả nói:
- Cách thì có rất nhiều chỉ là không biết Đàm tiểu thư đây có muốn cùng giúp đỡ một chút.
- Ngươi nói xem.
Tần Trác Khanh lúc này ghé vào tai ả thì thầm:
- [email protected]&¥€#'*~%^*¥......
Đàm Hiểu Thanh nghe vậy đôi mắt chợt sáng lên rồi bờ môi khẽ nhếch mép một cái mà nói:
- Không hổ là dòng dõi họ Tần, Tần thiếu gia quả nhiên là trí cao hơn người.
Gã nghe vậy lại cợt nhã hôn lên cổ ả, bàn tay kia cũng không ngừng mò mẫm vào trong áo ả mà nói:
- Đàm tiểu thư quá khen rồi. Mọi việc chung quy vẫn phải trông cậy vào tiểu thư.
Hơi thở nóng phả vào cổ ả khiến Đàm Hiểu Thanh khẽ rùng mình, bàn tay kia của gã cũng mơn trớn nơi bầu ngực đẫy đà làm ả mê muội đến đôi mắt cũng mơ màng mà rên lên một tiếng.
Tần Trác Khanh thấy vậy lại càng bạo dạn hơn mà cởi từng chiếc cúc áo của ả ra, nụ hôn cũng bắt đầu rời xuống xương quai xanh rồi vùi mặt vào ngực ả mà hít hà.
Đàm Hiểu Thanh lúc này bị gã khơi dậy dục vọng cũng phóng khoáng mà hưởng thụ.
Từng lớp y phục được vứt thẳng xuống sàn nhà, hai cơ thể trần trụi dính chặt lấy nhau, người đàn bà lẳng lơ, gã đàn ông dâm dục cứ từng nhịp, từng nhịp đều đặn ra vào trong sự hưng phấn của đôi bên.
Âm thanh rên rỉ, tiếng thở dốc gấp gáp, một cảnh tượng phóng đãng đến đỏ mặt.