Lúc này anh ta đã không còn quan tâm đến thể diện nữa, liền quỳ xuống trước mặt Lê Văn Vân và nói: “Xin lỗi Lê Văn Vân, thật sự xin lỗi, tôi không biết anh lại sở hữu thẻ kim cương, nếu không thì tôi tuyệt đối sẽ không đối đầu với anh.”
Anh ta của lúc này thật sự cảm giác Lê Văn Vân là ôn thần thật rồi.
Lê Văn Vân là ôn thần, người chọc giận đến anh, không có ai có kết cục tốt đẹp được. Từ đầu là Cao Phái, đến Phan Minh Vũ, Trịnh Hòa, bây giờ lại đến bản thân anh ta rồi.
“Phải đấy, ngài Lê, tất cả chỉ là một hiểu lầm mà thôi.” Mao Vũ Hàm nói: “Ngài độ lượng không chấp kẻ hèn, nói ra thì chuyện này đều tại Đặng Hân Hân, vậy mà lại không nói cho chúng tôi biết ngài chính là người sử dụng thẻ kim cương, nếu không thì cũng sẽ không gây ra sai lầm tai hại thế này.”
Lê Văn Vân híp mắt lại, anh nhìn Mao Vũ Hàm, nói: “Hừ, chức chủ tịch ngân hàng Tân Hải là giao cho ông để ông quản lý, không phải để ông lấy đó mà diễu võ dương oai. Nếu như hôm nay tôi không có thể kim cương này, chỉ là một người bình thường, sợ là ông sẽ dựa vào mối quan hệ của ông mà khiến cho tôi hoàn toàn không thể lăn lộn nổi ở Giang Thành này nhỉ. Uy phong lớn đấy!”
Nói rồi, anh cười giễu một cái, nói: “Đặng Hân Hân giữ bí mật là do tôi bảo cô ấy làm vậy. Ngoài ra, ông có thể cút về ngân hàng Tân Hải để thu dọn đồ đạc được rồi, ông đã bị sa thải, đợi báo cáo lên cấp trên, cấp trên của ông sẽ sai người đến thanh tra tài sản của ông, ông liệu đấy mà làm.”
Sắc mặt Mao Vũ Hàm biến đổi dữ dội, ông ta vẫn còn muốn nói gì đấy, nhưng lúc này Đỗ Thương Bắc đã mỉm cười với ông ta, sau đó gọi về một hướng nào đó: “Bảo vệ!”
Cha con Mao Vũ Hàm lúc nãy còn chỉ tay vào Đỗ Thương Bắc, thì bây giờ đã bị bảo vệ bắt đi.
Đợi đến lúc bọn họ rời đi, Lê Văn Vân mới nhặt thẻ ngân hàng dưới đất lên, Đỗ Thương Bắc cũng nói với mọi người xung quanh: “Được rồi, mọi người đi làm việc đi, giải tán, giải tán!”
Sau khi tất cả mọi người đã giải tán, Đỗ Thương Bắc thấy Lê Văn Vân đang nhìn mình, ông ấy khẽ ngây người, sau đó hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lê Văn Vân gật gật đầu.
“Vậy được, cậu đến phòng làm việc của tôi đi.” Đỗ Thương Bắc nhìn Đỗ Tịch Tịch, nói: “Con về phòng làm việc trước đi.”
Đỗ Tịch Tịch lại bĩu môi, nhìn Lê Văn Vân, nói: “Nhìn anh uy phong chưa kìa.”
Lê Văn Vân cười cười, rồi cùng với Đỗ Thương Bắc quay về trong phòng làm việc.
Đỗ Thương Bắc nhìn Lê Văn Vân, nói: “Quả đúng là anh hùng xuất thiếu niên nha, trẻ tuổi như vậy, mà sở hữu thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải”
“Vận may tốt mới có được mà thôi” Lê Văn Vân sờ sờ cái mũi.
Liên quan đến lại lịch của thẻ kim cương này, anh không nhất thiết phải nói quá nhiều với Đỗ Thương Bắc.
Đỗ Thương Bắc cũng không hỏi nhiều, ông ấy ngồi xuống, rót cho Lê Văn Vân ly nước, đặt trên bàn uống trà rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lê Văn Vân không đụng vào ly nước đó, anh nhìn Đỗ Thương Bắc, nói: “Mối nguy của Đỗ Tịch Tịch chắc đã được giải trừ rồi.”
“Thật sao?” Đỗ Thương Bắc vui mừng.
Lê Văn Vân gật đầu, nói: “Chắc là thật, nhưng mà phải quan sát thêm mấy ngày nữa. Đợi đến lúc xác nhận hoàn toàn thì tôi sẽ nói rõ cho chú.”
Sự vui mừng của Đỗ Thương Bắc hoàn toàn không thể che giấu được, ông đều thể hiện hết trên mặt.
Khoảng thời gian gần đây, có thể nói là ông luôn nơm nớp lo sợ.
Nhưng mà bây giờ, dường như mọi thứ đều kết thúc rồi, hơn nữa tin tốt lần lượt truyền đến.
Bây giờ nhà họ Trịnh đang đối mặt với nguy cơ phá sản, ông ấy đang không ngừng nghĩ cách chiếm lấy sản nghiệp của nhà họ Trịnh, Giang Thành sau này, có lẽ không ai có thể ngang hàng với ông ấy rồi.
Và bây giờ, tảng đá lớn này của Đỗ Tịch Tịch xem ra cũng sắp rơi xuống rồi, đối với Đỗ Thương Bắc mà nói, không có tin nào tốt hơn tin này.
Nhưng mà ông ấy là người đã gặp qua sóng to gió lớn rồi, vui mừng tạm thời xong, ông ấy lại khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, nhìn Lê Văn Vân, lông mày khẽ chau lại, nói: “Thế sau khi chuyện này kết thúc, cậu có rời khỏi Giang Thành không?”
“Sau khi xử lý ổn thỏa chuyện ở bên này xong thì chắc tôi cũng đi.” Lê Văn Vân cười nói.
Phải rồi, bây giờ anh đã khôi phục trí nhớ lại rồi, vẫn là một Người Gác Đêm, mặc dù yêu cầu của Người Gác Đêm bên đó là anh ở lại đô thị phối hợp thực hiện nhiệm vụ, nhưng mà anh cũng không thể giới hạn
Giang Thành mãi được.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!