Nguyễn Vũ Đồng nhìn bộ quần áo đen chằng chịt những vết rạch.
Đây là bộ quần áo mà Lê Văn Vân đã từng mặc trong trận chiến. Từ những vết rạch trên bộ quần áo này, có thể thấy rõ được vết thương trước đây của Lê Văn Vân nghiêm trọng đến mức nào.
“Lê Văn Vân… rốt cuộc là người như thế nào? Nguyễn Thị Lệ nhìn Ngô Thị Hương và Nguyễn Vũ Đồng nói: “Chị Vũ Đồng, chúng ta đi báo cảnh sát đi.”
Đương nhiên Lê Văn Vân không hề biết cả nhà Nguyễn Vũ Đồng đang nghiên cứu đống đồ mà anh đã bỏ quên trong nhà họ, anh đã ngủ được một giấc trên máy bay.
Ngoại trừ chút chuyện nhỏ lúc đầu thì trên cả chuyến bay hoàn toàn không xảy ra chuyện gì.
Không biết qua bao lâu, Trương Dục ngồi bên cạnh nghĩ lại chuyện ban nãy bị Lê Văn Vân làm cho mất mặt, cậu ta càng nghĩ càng giận, cố tình huých Lê Văn Vân một cái khiến anh tỉnh lại. Lê Văn Vân nhíu mày nhìn cậu ta: “Có việc gì?”
“Tên kia, hầu như không có ai dám đối xử thô lỗ với tôi như vậy đầu, những lời anh nói khi nãy khiến tôi rất khó chịu đấy.” Sắc mặt của Trương Dục có vẻ không ổn lắm, bởi vì kích động nên lớp phấn dày trên mặt cậu cứ như sắp chảy xuống đến nơi.
Lê Văn Vân nhìn loại con trai ẻo lả như vậy thì cảm thấy phiền phức vô cùng, anh nhướng mày: “Thì sao?”
“Hừ, anh có dám cho tôi phương thức liên hệ với anh không?” Trương Dục cười lạnh một tiếng.
“Điên à!” Hai mắt Lê Văn Vân trợn trắng, sau đó tiếp tục nhắm mắt lại.
Trương Dục tức đến sắp phát điện nhưng vì đang ở trên máy bay nên cậu ta chỉ có thể kiềm nén không để cho cơn giận bùng phát.
Trần Hi ngồi bên cạnh nghe cuộc đối thoại giữa hai người, cô ấy vén mái tóc ngắn của mình nhìn về phía Lê Văn Vân rồi nở nụ cười vô cùng tươi tắn.
Trên tay cô ấy cầm thứ gì đó giống như một quyển sách, nhưng nếu để ý kĩ sẽ nhận ra đó những những bức tranh được xếp chồng lên nhau.
Một lúc sau, máy bay từ từ hạ cánh xuống Lâm Hải.
Lê Văn Vân duỗi người, Trần Mỹ Huyên ngồi bên cạnh cười hỏi: “Có người tới đón cậu à?”
“Không có.” Lê Văn Vân nói.
“Vậy thì trùng hợp quả, lát nữa sẽ có người đón tôi, lúc đó cậu đi cùng với chúng tôi đi, sắp tới giờ ăn rồi, chúng ta lên xe đi ăn nhé.” Trần Mỹ Huyên nói.
Lê Văn Vân gật đầu!
Cả ba người xuống máy bay, đi qua lối ra hướng thẳng đến bên ngoài sân bay.
Trương Dục đi theo phía sau họ, nhìn thấy bóng lưng của Lê Văn Vân, khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ khó chịu.
Ra khỏi sân bay, nhìn thành phố có phần xa lạ trước mặt, Lê Văn Vân nhắm hai mắt lại, anh hít một hơi thật sau, sau đó mở to mắt, nói thầm với chính mình: “Xa cách chín năm, Lâm Hải, tôi về rồi đây!”
Thành phố Lâm Hải, quê cũ của anh, anh từng sống ở đây mười tám năm.
Hiện tại anh đã hai mươi bảy, đã rời khỏi thành phố Lâm Hải chín năm rồi.
Chín năm này đối với Lê Văn Vân mà nói đã xảy ra rất nhiều chuyện, trên thực tế thậm chí có nhiều lúc anh cảm thấy đám người hãm hại mình chín năm trước kia, nếu như không có bọn họ thì sợ rằng anh sẽ không tiến vào hàng ngũ người gác đêm, cũng sẽ không có được một thân bản lĩnh như hiện tại!
Nhìn Lê Văn Vân cảm thán, Trần Mỹ Huyên khẽ mỉm cười nói: “Cậu là người thành phố Lâm Hải sao?”
Lê Văn Vân cười cười: “Vâng, tôi sinh ra ở đây, chỉ là đã rời khỏi nơi này rất lâu rồi.”
“Ô? Trần Hi đứng bên cạnh đang vác một giá vẽ, cô ấy hiếu kỳ nhìn Lê Văn Vân một cái rồi nói: “Vậy lần này anh trở về thăm người thân hay là đến đây công tác?”
Thăm người thân?
Trong lòng Lê Văn Vân khẽ động, thăm người thân sao? Ở Lâm Hải ngoại trừ bố mẹ mình thì chắc là anh cũng chẳng còn người thân nào nữa.
Anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Chắc là cả hai.”
Trên mặt Trần Mỹ Huyện lộ ra một nụ cười: “Nói đi nói lại vẫn còn chưa biết anh Lê đây làm công việc gì.”
Lê Văn Vân sờ sờ mũi nói: “A, bây giờ vẫn chưa có công việc, là kẻ lang thang không nghề nghiệp.”
Hai người Trần Mỹ Huyên hơi sững sờ, đúng lúc này có một người đàn ông trung niên đi tới nhìn Trần Mỹ Huyên nói: “Tổng giám đốc Trần.”
Ông ta nói xong liền rất tự nhiên nhận lấy vali hành lý trong tay Trần Mỹ Huyên và Trần Hi: “Xe đã đợi ở bên ngoài rồi, hai người về công ty trước sao?”
Trần Mỹ Huyên lắc đầu: “Tôi mời bạn tôi ăn cơm trước.”
Người đàn ông trung niên kia sửng sốt một chút rồi vội vàng nói: “Tổng giám đốc Trần, ngài không biết từ khi ngài rời công ty, công ty gần đây sắp náo loạn hết lên rồi, hôm nay bọn họ biết ngài trở về Lâm Hải nên đều đang đợi ngài về chủ trì đại cục.”
Trần Mỹ Huyên hơi nhướng mày, ngược lại Lê Văn Vân mỉm cười nói: “Không sao, nếu hai người có việc thì cứ đi trước đi, tôi còn ở Lâm Hải một thời gian dài, có cơ hội thì cùng nhau ăn bữa cơm là được, hơn nữa thật ra chuyện lúc đó cũng không cần phải bận tâm đầu, trên đường gặp chuyện bất bình mà thôi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!