Trong quán bar, lúc này, rất nhiều người đều đang giương mắt nhìn về phía nhóm người Lê Văn Vân bên này.
Lê Văn Vân bị mười mấy người vây vào giữa, ánh mắt anh rất bình tĩnh, còn cô bé váy đen bên cạnh anh kia, sắc mặt lúc này có hơi biến đổi, vội vàng nói: “Đây chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Hiểu lầm? Không có hiểu lầm cái gì hết, bắt người lại cho tao!” Người đàn ông đầu của cười nhạo một tiếng, liếc mắt nhìn Lê Văn Vân nói.
Lê Văn Vân không hề nhận ra người này, thậm chí một chút xíu ấn tượng cũng chẳng có.
Về phần vì sao người đàn ông này biết mình, đại khái anh cũng có thể suy đoán ra được.
Nếu Diệp Kỳ muốn mời người đến Giang Thành dạy dỗ mình một chút, thậm chí là ra tay với mình, hiển nhiên anh ta đã cho thủ hạ xem qua hình của mình.
Anh từ từ thở ra một hơi, nhìn người đàn ông đầu của nói: “Tôi nói, là anh ta ra tay trước.”
“Bây giờ ai ra tay còn quan trọng hả?” Người đàn ông đầu của khẽ cười một tiếng nhìn Lê Văn Vân nói: “Thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày lại xông tới, mày cưỡng hiếp em gái của anh Kỳ tạo, lại còn dám chạy đến địa bàn của anh Kỳ, mày đây là điển hình của thằng không biết chữ chết viết thế nào. Lôi đi cho tao!”
Trong nháy mắt, có mấy người đã nhích lại gần về phía Lê Văn Vân.
Đối diện với Lê Văn Vân, trên mặt Vưu Chí lộ ra vẻ hả hê.
Lê Văn Vân nhìn xung quanh, thấy người vây xem bốn phía thật sự rất đông, anh cau mày!
Người Gác Đêm làm việc ít lộ diện, bình thường sẽ không ra tay trước con mắt nhìn chòng chọc của mọi người.
Lúc trước Lê Văn Vân từng ra tay mấy lần, đối phó với Trịnh Hòa còn được, anh đoán chừng bọn họ sẽ không nói sự việc này ra.
Nhưng mà tình huống hiện tại thì không như vậy, bao nhiêu người trước mắt, nếu như làm lộ mấy loại vũ lực, sẽ phạm phải quy tắc của Người Gác Đêm.
Lông mày anh nhẹ nhíu một cái, nhịn xuống.
“Đừng chạm vào tôi. Tôi sẽ tự đi.” Lê Văn Vân nhàn nhạt liếc mắt nhìn hai người đang đi tới.
“A, thằng nhóc, rất hăng đấy nhỉ.” Người đi tới là một tên đàn ông cường tráng, nghe thấy lời Lê Văn Vân nói, khóe miệng anh ta một phát nói: “Tao càng muốn đụng vào mày đấy, mày làm gì được tao?”
Nói rồi, một tay anh ta vô thẳng đến Lê Văn Vân!
Ngay lúc đó, Lê Văn Vân một phát túm được đầu ngón tay anh ta, đồng thời cổ tay dùng lực, đột nhiên bẻ ngón tay xuống.
“A!”
Ngay sau đó, đàn ông cường tráng này gào lên một tiếng kêu thảm thiết cực lớn.
Trước mắt bao người, anh không có cách nào thoải mái dùng sức mạnh của người bình thường, nhưng vũ lực thông thường, vẫn không thành vấn đề.
Tất cả mọi người đều không ngờ rằng, dưới loại tình huống này Lê Văn Vân còn dám ra tay, người đàn ông đầu của liếm liếm môi nói: “Dám động thủ? Có chút thú vị à nha! Quả nhiên không hổ là người từng ngồi trong phòng giam.”
“Buông tay!” Những người khác nhanh chóng vây quanh nơi này, quát khẽ nói.
Lông mi Lê Văn Vân có chút khiêu lên, cổ tay khẽ dùng lực, đẩy người về.
Anh mở miệng nói lần nữa: “Tôi đi với các anh, nhưng đừng con mẹ nó đụng vào tôi, ai đụng, người đấy chết!”
“Mày…”
Một đám người kia thấy Lê Văn Vân đối mặt với bọn họ mà còn dám nói như vậy, hiển nhiên là không phục.
Ngay lúc này, người đàn ông đầu của khoát tay áo nói: “Thể để tự nó đi, đến chỗ nào không có người, tạo mới vui đùa với nó thật tốt một chút.”
Khóe miệng Lê Văn Vân lộ ra một nụ cười mỉm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!