Trương Dục nhíu mày nói: “Lê Hoán đích thân mời các cô ăn cơm, các cô lại có thể từ chối? Cũng quá không nể mặt rồi, nơi này là Lâm Hải, cũng không phải là Giang Thành bé tí kia đâu!”
Sắc mặt Đỗ Tịch Tịch hơi thay đổi, vẻ mặt lộ ra một tia kiêng dè.
Lê Văn Vân thở ra một hơi, nhìn hai người nói: “Các cậu cút đi cho tôi, được chứ! Các cậu làm ảnh hưởng đến việc ăn uống của chúng tôi đấy!”
Giọng nói của Lê Văn Vân không lớn nhưng rơi vào tai hai người kia lại rất rõ ràng.
Tất cả mọi người đều đờ đẫn.
Bao gồm cả ba cô gái Đỗ Tịch Tịch.
Đến lúc này, bọn họ biết được xuất thân của Lê Văn Vân, cũng đại khái hiểu được nhà họ Lê ở Giang Thành rốt cuộc có thể lực như thế nào, có đế quốc thương mại to lớn như thế nào.
Đó là lý do tại sao lúc Trương Dục nói đây là Lâm Hải, Đỗ Tịch Tịch không dám phản ứng quá quyết liệt, nếu như là ở Giang Thành, cô ấy đã lạnh lùng tức giận rồi.
Nhưng bây giờ đang ở đây, cô ấy quả thực không dám, bởi vì nếu nhà họ Lê muốn chĩa mũi nhọn vào Tập đoàn Cường Thịnh, quả thực rất đơn giản.
Bọn họ tuyệt đối không ngờ tới, Lê Văn Vân lại tức giận, hơn nữa thái độ cũng vô cùng cứng rắn.
Điều này cũng khiến cho Trương Dục lần đầu tiên quên phải nói chuyện, chỉ là ngây người nhìn Lê Văn Vân.
Ngược lại Lê Hoán là người đầu tiên phản ứng lại, ánh mắt anh ta hơi nheo lại, ngay sau đó, trên mặt anh ta lộ ra một nụ cười như không cười, nhìn Lê Văn Vân nói: “Anh đang nói chuyện với tôi sao? Chín năm trước, anh không xem tôi ra gì, bây giờ ngồi tù chín năm rồi lại dám nói chuyện như vậy sao?”
“Có phải anh đi ra ngoài rồi thấy bố mình bây giờ là phó tổng giám đốc Tập đoàn Hãn Vũ liền cảm thấy rất ghê gớm đúng không?” Lê Hoán cười lạnh nói: “Tôi nghĩ nhà họ Lê của tôi ở Lâm Hải đuổi việc một phó tổng giám đốc của Tập đoàn Hãn Vũ vẫn là một chuyện rất đơn giản.”
Lê Văn Vân đẩy ghế ra, đứng lên, ánh mắt không thay đổi, lạnh nhạt nhìn anh ta nói: “Cậu cứ thử xem, xem Hãn Vũ bên kia có sa thải bố tôi không.”
“Ngoài ra, đừng có ở chỗ này kêu vù vù như con muỗi nữa.” Lê Văn Vân móc móc tại nói, khinh thường nói.
Nhìn thấy hai bên đậm mùi thuốc súng, lúc này, người quản lý khu đại sảnh vội vàng đi lại gần nói: “Cậu cả Lê, đây là nơi công cộng, chúng tôi là chuẩn bị phòng bao cho anh rồi, mời anh di chuyển vào phòng bao dùng cơm thì thế nào?”
Lê Hoán không thèm để ý đến anh ta, anh ta gắt gao nhìn chằm chằm Lê Văn Vân: “Lê Văn Vân, được lắm, tôi nể mặt ông chủ nhà hàng không ở đây so đo tranh cãi với anh nữa, nhưng Lê Văn Vân à, tôi nhớ kỹ anh rồi đấy, nếu anh đã trở về Lâm Hải vậy thì chúng ta còn nhiều thời gian!”.
Lê Văn Vân nhếch môi cười nhẹ nói: “Đúng vậy, tương lai còn dài!”
“Hừ!” Lê Hoán cười lạnh một tiếng đi theo người quản lý đại sảnh vào phòng bao.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!