Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Có rể là chiến vương

Khóe miệng ông ta nhếch lên cười, đi cùng đám người Ngô Thị Hương ra khỏi căn phòng, chợt một tia ác ý lạnh lẽo xoẹt ngang trong mắt. 

Đương nhiên Lê Văn Vân không biết vũ khí của anh đang bị Ngô Thị Hương đem bán, nếu như biết Ngô Thị Hương chỉ bán với giá hai nghìn vạn, có lẽ anh sẽ tức đến nổ mũi mất. 

Hai cây vũ khí đó của anh, giá trị cộng lại, tuy rằng nhìn trông gần giống với vũ khí của người gác đêm sử dụng, nhưng bản chất khác nhau. Vốn đã khó mà dùng tiền để đánh giá. 

Đương nhiên, anh cho rằng vũ khí của mình đã mất từ lâu rồi, nên chẳng biết gì cả. 

Anh lúc này đang được Diệp Mộng chở, Diệp Mộng lái xe rất nhanh, nhanh vun vút trong thành phố, dừng lại trước cổng của một trường cấp ba. 

Trường cấp ba thành phố Lâm Hải! 

Trường học cũ của Lê Văn Vân và Diệp Mộng, Lê Văn Vân không ngờ rằng Diệp Mộng lại đưa anh đến đây. 

“Xuống xe đi!” Diệp Mộng đô xe xong xuôi, nhìn Lê Văn Vân, vẫn là dáng vẻ trang nhã như thế. 

Lê Văn Vân sờ mũi, bước từ trên xe xuống, sau đó đi theo Diệp Mộng, bước vào trong khuôn viên trường. 

Trên sân tập, hai người cứ đi như vậy. 

Giống như thời cấp ba lúc đó, hồi cấp ba, giờ ăn trưa, giờ ăn tối, họ cũng sẽ đến sân tập đi mấy vòng, Lê Văn Vân sẽ kể vài câu chuyện cười cho Diệp Mộng nghe, chọc Diệp Mộng cười. 

Nhưng bây giờ, lại có vẻ cảnh vật không đổi chỉ có người là thay đổi, hai người đều không nói gì, khá là yên ắng! 

Đi được hai vòng sân, Lê Văn Vân không nhịn được nữa, ho khan rồi nói: “Thật ngại quá!” 

Diệp Mộng bỗng nhìn Lê Văn Vân, sau đó bật cười hì hì. 

Cô cười lên trông rất xinh đẹp, chỉ là cô của bây giờ, nụ cười trên gương mặt dường như càng ngày càng ít đi. 

Lê Văn Vân gãi đầu, Diệp Mộng cười một trận, sau đó ngồi bệt xuống đất. 

Bởi vì Lê Văn Vân đang đứng, nhìn xuống dưới, vừa hay có thể xuyên qua cổ áo, nhìn thấy được chút “phong cảnh”. 

Anh không nhịn được mà nuốt nước bọt, trước khi Diệp Mộng phát hiện, liền thu ánh mắt lại. 

Rõ ràng là Diệp Mộng không phát hiện, cô ngồi trên đất, ôm đầu gối, ánh mắt nhìn về phía xa hỏi: “Kể về trải nghiệm trong chín năm qua của anh đi!” 

Lông mày của Lê Văn Vân hơi chau lại, sau đó do dự kể: “Việc của sáu năm trước, không thể kể cho em nghe, tóm lại anh không bị vào tù, sau này anh bị thương mất trí nhớ, ở Giang Thành đã được một người cứu giúp và kết hôn với con gái của ông ấy, làm một chàng ở rể, cách đây không lâu đã ly hôn rồi… chuyện này chắc em đã biết rồi.” 

“Cho nên, anh bị xử oan thật à?” Diệp Mộng lại hỏi: “Anh không cưỡng hiếp Diệp Hinh chứ!” 

Lê Văn Vân bĩu môi nói: “Anh không muốn giải thích thêm chuyện này nữa, còn em không tin thì anh cũng hết cách…” 

“Em tin!” Diệp Mộng nói: “Từ đầu đến cuối em đều cảm thấy anh là một người tốt, không thể nào làm ra loại chuyện kia, nếu không phải ở Giang Thành, em cũng sẽ không hẹn riêng anh ra nói chuyện!” 

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận