Lê Văn Vân sợ ngây người, mẹ nó đúng là một đôi bố con hiếm có!
Có điều loại con nhà giàu như Lê Hoàn, nhìn thấy một cô gái đẹp, không cần biết là có đoạt được hay không thì anh ta đều muốn dỗ dành một chút.
Trần Mỹ Huyên trừng mắt nhìn Trần Hi nói: “Trần Hi, con đừng nói linh tinh!”
Sau đó bà ấy lại nhìn Lê Văn Vân: “Hôm nay không nói chuyện công việc, chúng tôi mời cậu ăn cơm chủ yếu là muốn cảm ơn cậu.”
“Hai người biết chuyện xảy ra chín năm trước của tôi?”
7
Trần Mỹ Huyền lại nhìn Trần Hi, Trần Hi vội vàng lắc đầu: “Mẹ, lần này con không nói gì cả!”
Lê Văn Vân giải thích: “Vừa rồi khi Lê Hoán nhắc tới chuyện đó tôi thấy phản ứng của hai người không lớn cho nên đoán được.”
Trần Mỹ Huyên kinh ngạc nhìn Lê Văn Vân một cái, hiển nhiên không ngờ rằng Lê Văn Vân lại có thể thông qua những chi tiết này mà liên tưởng được nhiều như vậy.
Có điều bà ấy vẫn gật đầu nói: “Đúng là có biết, trước kia lúc ở sân bay, cậu nói cậu là người Lâm Hải, đã mấy năm rồi không quay lại đây, con bé Trần Hi này đối với cậu hơi tò mò nên lên mạng tra xét hồ sơ cá nhân của cậu, tìm được tin tức trước đây”
Nói đến đây bà ấy cau mày: “Chỉ là tôi nhìn người rất chuẩn, lúc đầu cậu bằng lòng giúp đỡ hai người xa lạ như chúng tôi, tôi cảm thấy cậu không phải người có thể làm ra loại chuyện này, tất nhiên tôi cũng chỉ phỏng đoán mà thôi, huống hồ chuyện đã qua chín năm rồi, tôi không hề để ý đến.”
Trong lòng Lê Văn Vân vô cùng kinh ngạc!
Từ khi anh trở về Lâm Hải tới nay, bất cứ người nào tiếp xúc với anh, biết được chuyện trước kia đều sẽ mang theo thành kiến!
Mẹ con Trần Mỹ Huyên, ngoài Khương Vĩ ra, là người duy nhất không có thành kiến với anh,
Trong lòng Lê Văn Vân, hảo cảm đối với hai người lại tăng thêm một phần.
“Tôi bị hãm hại” Lê Văn Vân giải thích thêm: “Lần này tôi trở về Lâm Hải thật ra là muốn chứng minh trong sạch của bản thân, kỳ thực hiện tại tôi đã không còn để ý đến những thứ này, chỉ là tôi không muốn bố mẹ tôi phải chịu sự khinh thường của họ hàng!”
Trần Mỹ Huyên hơi sửng sốt, mím đôi môi đỏ nói: “Ở Lâm Hải tôi có chút giao thiệp, nếu như cần tôi giúp đỡ có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
Lê Văn Vân gật đầu!
Đồng thời, một tòa nhà ở nơi nào đó tại Lâm Hải, lúc này trong phòng họp đang có hai ba mươi người ngồi!
Vưu Tường cũng ở đây.
Chỉ là anh ta ngồi ở vị trí tương đối xa.
Người ngồi trong phòng họp đều là trụ cột của nhà họ Lê, hoặc là một số cao tầng của sản nghiệp nhà họ Vưu!
Ở chính giữa là ông lão ngồi xe lăn, nhưng dù cho ông ta đang ngồi trên xe lăn nhưng vẫn mang theo tư thái không giận tự uy.
Ở bên cạnh ông ta có một người đàn ông trung niên, có vẻ phong độ hiên ngang, chính là người nắm quyền sản nghiệp nhà họ Vưu, cũng chính là bố của Vưu Tường, Vưu Hiền!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!