Lê Văn Vân ngẩng đầu, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ nói: “Đồ của tôi vừa rơi xuống trong sân nhà cô, tôi đến đây để tìm”
“Ở đây không có đồ anh cần.” Người phụ nữ đẫy đà nói xong thì muốn đóng cửa lại!
“Tôi thấy nó rơi vào trong mà, cô để tôi vào tìm một lát là được rồi.” Lê Văn Vân nói.
Vừa nói trong, bên trong tử hợp viên đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai.
2
Giọng nói này Lê Văn Vân rất quen thuộc, chính là tiếng hét của Ngô Thị Hương.
Âm thanh cao vút này, ba năm qua thường xuyên vang lên bên tai Lê Văn Vân.
“Tên kia” Người phụ nữ đẫy đà nhìn Lê Văn Vân nói: “Anh mà còn không đi thì tôi gọi điện cho Lê Hoán đấy, ngày hôm qua anh mới hai anh ấy bị thương, anh ấy mà biết được anh đang ở đây sợ là muốn đánh chết anh đấy.”
Lê Văn Vân lại không có ý rời đi, lạnh nhạt nói: “Tôi làm rơi hai thanh đao ở đây, một thanh tên là Phả không, một thanh là Vô danh!”
“Hả?”
Sắc mặt người phụ nữ đẫy đà khẽ thay đổi, ngay sau đó, cô ta mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn. Lê Văn Vân nói: “Anh … anh là Gác Đêm … Người Gác Đêm, số 0!”
Ngay khi thanh âm vừa dứt, cô ta phát hiện, nụ cười của Lê Văn Vân từ xa đến gần, dường như chỉ trong nháy mắt đã đứng trước mặt cô ta rồi!
Trong một căn phòng của tổ hợp viện, nhóm ba người phụ nữ Nguyễn Vũ Đồng cuộn mình lại một chỗ, đầu tóc các cô ả rối tung lên, gương mặt tràn ngập sợ hãi!
“Chích chích chích….”
Trước mặt bọn họ, trên mặt đất là một cái lồng chim, không biết bên trong là giống chim gì, đôi cánh của nó đã bị phế, phát ra tiếng kêu, nghe có chút rợn người.
Ở bên trong lồng chim, có một người đàn ông trung niên mặc áo dài ngồi đó, trong tay còn cầm một thanh trường đạo dài hơn một trăm hai mươi centimet, lưỡi đao hướng xuống dưới, phát xạ ánh sáng bóng bẫy động lòng người!
“Vô danh!” Điểu Nhân mỉm cười nói: “Mấy người có biết thanh đao này có tên là gì không?”
Ông ta nhìn vào ba người phụ nữ ở trước mặt!
Khoảng thời gian hơn một ngày này, cũng đủ khiến ba người Nguyễn Vũ Đồng lưu lại ám ảnh đến cuối đời, bọn họ ở trước mặt người này, mỗi lần ông ta cười lên đều khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi.
Bọn họ bị nỗi sợ hãi bao trùm suốt từng giờ từng phút, luôn cảm thấy giây tiếp theo, bản thân sẽ bị tên biến thái trước mắt này giết chết.
“Không trả lời tôi à?” Khoé miệng Điểu Nhân lại hơi hơi nhếch lên: “Vậy để tôi nói cho mấy cô biết, bởi vì chủ nhân của thanh đao này từng là thống lĩnh, mỗi lần rút thanh đao này ra đều dùng để đối phó với những người vô cùng lợi hại, đao này, không chém những kẻ vô danh! Cho nên được gọi là”
Nói xong, ông ta nhấc chéo thanh đao lên, lưỡi đao hướng về phía trước, dừng ngay trên cổ của Ngô Thị Hương.
Ngô Thị Hương cảm thấy da đầu mình sắp nổ tung đến nơi rồi, bà ta không nhịn được mà thét chói tai: “Đừng giết tôi, đừng giết tôi mà, chúng tôi thực sự không có quan hệ với Lê Văn Vân mà. Chỉ là chúng tôi tham của, cho nên mới muốn bán thanh đao đi, tôi nói đều là sự thật, là thật đó!”
“Hì.” Điểu Nhân cười khẽ, sau đó lại híp híp mí cười: “Yên tâm đi, tôi sẽ không giết các người đầu, chẳng phải các người ở trên đường đều nói các người hận Lê Văn Vân sao? Đợi cậu ta tìm thấy chúng ta, tôi giúp mấy người giết cậu ta, các người hẳn sẽ rất vui!”
Ba người Ngô Thị Hương không dám nói lời nào, toàn thân run rẩy trốn lủi vào góc, nước mắt trên mặt Nguyễn Vũ Đồng không ngừng rơi xuống.
Kể từ khi ly hôn với Lê Văn Vân, cô ta cảm thấy mình thật xui xẻo sắp chết.
Lúc trước, khi vẫn còn ở cùng với Lê Văn Vân, mặc dù không được giàu sang phú quý, nhưng cũng không phải lo cái ăn cái mặc, mỗi tháng cũng thu vào gần hai mươi nghìn, thực sự cũng đủ để sống ở Giang Thành.
Mà từ sau khi ly hôn, từng chuyện xui xẻo cứ lần lượt kéo đến!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!