Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Có rể là chiến vương

“Phụt ha ha!” Hoàng Thị Kỳ bỗng bật cười: “Vậy kinh nghiệm ba năm này của anh phong phú hơn tôi nhiều.” 

Lê Văn Vân sở mũi, anh cũng có chút bất đắc dĩ khi nói về kinh nghiệm ba năm này. Có lẽ, sau khi trở về Người Gác Đêm thì sẽ bị cười nhạo rất lâu. 

Phạm Nhược Tuyết bọn họ đã tuyên truyền chuyện nội bộ ở Người Gác Đêm ra ngoài. 

“Cô thì sao? Sao sau khi bình phục vết thương lại không trở về Người Gác Đêm? Bọn họ vẫn luôn tìm cô, không lâu trước đây mới phát hiện hành tung của cô.” Lê Văn Vân hỏi: “Bác sĩ Phạm còn kêu sau khi tôi đến Lâm Hải thì chú ý tình hình của cô, không ngờ kết quả là cô tìm được tôi trước.” 

Hoàng Thi Kỳ nhíu mày nói: “Trước khi báo được thù thì tôi sẽ không quay về! Sau khi trở về sẽ phải đi khắp nơi chấp hành nhiệm vụ, hoàn toàn không có thời gian, ba năm qua tôi vẫn luôn săn giết người của trận chiến khi trước. Còn anh? Sao sau khi khôi phục trí nhớ cũng không trở về?” 

“Bọn họ nói tôi ẩn nấp trong thành phố sẽ có thể phối hợp với bọn họ tốt hơn. Tôi thấy cũng có lý nên ở lại” Lê Văn Vân cười đáp. 

“Ha ha!” Hoàng Thi Kỳ cười lạnh. 

“Sao thế?” Lê Văn Vân hỏi. 

“Không có gì.” Hoàng Thi Kỳ bĩu môi nói: “Tôi đói bụng! Mời tôi ăn cơm, tôi muốn ăn món đắt nhất và tốt nhất. Ba năm này, mỗi ngày tên đồ đệ phế vật đi theo tôi đều ăn thực phẩm rác, vì tránh mặt Người Gác Đêm mà tôi cũng không dám dùng đến thẻ ngân hàng và tài sản của tôi. Tôi đã bị gầy rồi!” 

Ngô Nghiêu ở bên cạnh liếc mắt khinh thường! 

Trong lòng thì chửi ầm lên: “Ngày nào cô cũng ăn nhiều giống như heo vậy, là ông đây bị đói đến gầy có được không?” 

Đương nhiên những lời này anh ta cũng không dám nói ra. 

“Được, đi đầu ăn thì tuỳ cô!” Lê Văn Vân cười nói: “Hôm nay nhất định để có ăn thỏa mãn mới thôi.” 

Ánh mắt Ngô Nghiêu khẽ sáng lên: “Tôi biết nhà hàng tốt nhất ở Lâm Hải, chỉ là nó hơi đắt.” 

“Cậu biết mà cậu không dẫn tôi đi!” Hoàng Thi Kỳ trừng mắt liếc anh ta. 

“Bà cô của tôi ơi.” Ngô Nghiêu cười khổ: “Nhà hàng kia tên là Vinh Hoa, nhà hàng chuyên phục vụ người có tiền và áp dụng chế độ hội viên, nạp năm vạn có thể lấy được thẻ hội viên hắc thiết để tiến vào sảnh tầng một của họ ăn cơm, người ở tầng một đều tiêu xài từ một nghìn trở lên, với sức ăn như heo của cô thì e rằng chúng ta đi ăn một bữa tối cũng sẽ trực tiếp phá sản.” 

Trong lòng Lê Văn Vân hơi kinh ngạc, nghe ra thì nhà hàng này và tiệm cơm Vạn Hào của Giang Thành có vài điểm giống nhau! 

“Cậu nói ai là heo?” Hoàng Thị Kỳ liếc xéo anh ta. 

“Là tôi, là tôi!” Ngô Nghiêu vội trả lời. 

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận