Lê Văn Vân biết ông ấy đang nghĩ gì. Anh cố ý yêu cầu Lôi Bân dẫn theo Lê Cảnh An đến đây là muốn cho bố của mình tận mắt chứng kiến mình tự chứng minh vô tội! Anh muốn bố của mình không còn bất kỳ tâm lý băn khoăn nào nữa.
“Cảnh An, anh căng thẳng cái gì chứ.” Lôi Bán khoát tay: “Đến lúc đó anh cử đi theo bên cạnh tôi, tôi xem tên ngốc nào dám đánh dù chỉ một cái rắm thì đến lúc đó cũng sẽ trực tiếp đánh kẻ đó!”
Lê Cảnh An cười nói: “Cũng không phải căng thẳng, chỉ là trong lòng có chút bất an mà thôi.”
Nửa tiếng sau, bọn họ lái xe dừng lại tại khách sạn Thịnh Tinh. Đậu xe xong, Lôi Bân nói với Lê Văn Vân: “Đi mua cho tôi một tách cà phê. Đây là vé vào cửa. Đến lúc đó cậu đưa vào là được.”
Lê Văn Vân gật đầu.
Đương nhiên, anh không đi mua cà phê thật mà là đi gặp Tần Quốc Thành.
Tần Quốc Thành đã đưa Lệ Hàng đến đây, xe dừng ở bên ngoài.
Lôi Bân đưa Lê Cảnh An và đi về phía khách sạn.
Chờ cho Lôi Bận rời đi, Lê Văn Vân sờ mũi, đi về phía ven đường. Ngay sau đó, anh nhìn thấy một chiếc xe địa hình đậu bên đường và bước tới đó.
Cửa kính xe hạ xuống, Tần Quốc Thành nhếch môi cười nói: “Cậu nhóc, hôm nay xem cậu biểu diễn rồi.”
Lê Văn Vân nhìn về phía Lê Hàng trong xe.
Hôm nay ông ta mặc một bộ vest và đi giày da, vẻ mặt trông rất bình thường, nhưng trong mắt ông ta lại thoáng qua một chút sợ hãi.
“Lát nữa ông yên phận chút.” Lê Văn Vân nói: “Chỉ cần thành thật nói ra hết mọi thứ là được rồi.”
Lê Hàng vội vàng nói: “Tôi sẽ!”
Mặc dù chỉ mới được Tần Quốc Thành đưa về Lâm Hải ngày hôm nay, nhưng ông ta cũng biết chính xác những gì đã xảy ra với nhà họ Lê trong vòng một tuần này.
Và chính Lê Văn Vân đã gây ra tất cả những hậu quả này.
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Lát nữa khi nào cần đưa người lên thì tôi sẽ gọi điện thoại cho ông.”
“Không thành vấn đề!” Tần Quốc Thành cười khà khà nói.
Lê Văn Vân gật đầu, đi tìm một quán cà phê và mua hai ly cà phê, sau đó anh đi về phía lối vào của khách sạn Thịnh Tinh.
Mỗi lần đến tổng kết cuối năm hàng năm của nhà họ Lê, nhà hàng Thịnh Tinh sẽ hoàn toàn đóng cửa vào ngày này.
Nói là tổng kết, nhưng trên thực tế, ở một mức độ nào đó, cũng là để phô trương thực lực của bản thân với các nhà khác ở Lâm Hải.
Lúc này, ở cửa lầu một có mấy người trẻ tuổi đứng đó. Đó là Lê Tử Thiện, Lê Hoán và một số người trẻ tuổi nhà họ Lê. Tất cả đều mặc vest và đi giày da, hoặc là đều mặc lễ phục, trang phục lộng lẫy đến tham dự.
Nghênh đón khách khứa vẫn luôn là việc do thế hệ trẻ nhà họ Lê đảm nhận!
Lê Văn Vân nhìn ra xa, phát hiện vừa lúc Diệp Kỳ đưa hai người Diệp Hinh và Diệp Mộng đi dọc trên thảm đỏ.
Cả Diệp Mộng và Diệp Hinh đều diện lễ phục, khoe trọn vẹn vóc dáng vô cùng hoàn hảo của mình.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!