Lê Văn Vân vừa đi vừa ngẩng cao đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn chòng chọc vào Lê Trung Hằng, khóe miệng anh nhếch lên, nở nụ cười giễu cợt.
Thấy nụ cười đó của Lê Văn Vân, Lê Trung Hằng chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
“Mấy người các cậu mau đuổi bọn họ ra ngoài đi.” Lê Trung Hằng gào lên.
Là một gia tộc lớn, trong nhà họ Lê có nuôi rất nhiều vệ sĩ riêng. Lúc này, Lê Trung Hằng đang vội vã gào lên với đảm vệ sĩ đó.
Đám vệ sĩ bị điểm mặt cũng hoàn toàn không chút do dự, bọn họ nhanh chóng xuyên qua đám đông, lao về phía Lê Văn Vân, chặn đường của Lê Văn Vân và Lê Hàng.
Đúng lúc này, ánh mắt Lê Văn Vận hờ hững liếc nhìn mấy tên vệ sĩ đó. Trên người anh tự nhiên toát ra một luồng khí thế bức người, bốn người đang đứng trước mặt anh cũng không kìm được mà lùi về phía sau.
Sau đó, bọn họ cứ thế trơ mắt nhìn Lê Văn Vân và Lê Hàng bước sang bên cạnh, đi thẳng lên sân khấu.
Mà bọn họ thậm chí còn không dám có ý nghĩ muốn ra tay.
Trên sân khấu, Lê Trung Hằng thấy đám vệ sĩ không ngăn Lê Văn Vân lại, liền gào lên: “Các người đang làm gì vậy? Tôi bảo các người hết bọn họ ra ngoài cơ mà, các người không nghe hiểu hả? Năm nào ông đây cũng trả cho các người bao nhiêu tiền để các người ăn không ngồi rồi hả.”
Ông ta đã phun ra những lời mắng nhiếc khó nghe.
Ông ta biết, một khi sự việc bị bại lộ sẽ có ý nghĩa thế nào với nhà họ Lê, ông ta hoàn toàn không dám tưởng tượng đến.
Nhưng đảm vệ sĩ kia vẫn không dám ra tay.
Ánh mắt vừa rồi của Lê Văn Vân quá đáng sợ, như thể nếu bọn họ dám động vào anh một chút thôi là bọn họ sẽ chết chắc vậy.
Lúc này, Lê Văn Vân và Lê Hàng đã bước lên sân khấu. Anh nhìn Lê Trung Hằng đang đứng ngây người ở đó, sau đó, ánh mắt anh chậm rãi quét qua đám người nhà họ Lê đang ngồi ở phía dưới.
Ánh mắt Lê Văn Vân dừng lại trên người Lê Vĩnh Sanh một lúc lâu, rồi lại nhìn đám thanh niên của nhà họ Lê đang ngồi cách đó không xa, nhìn Lệ Tử Thiện, Lê Hoàn, Lệ Tử Dụ…
Sau đó, anh hơi vươn tay ra, cầm lấy chiếc micro ở trong tay Lê Trung Hằng.
Lê Trung Hằng hơi biến sắc, vừa định cướp lại micro thì đúng lúc này, Lôi Bân đã bật cười, nói: “Sao nào, Tổng giám đốc Lê không dám để người khác lên tiếng hả?”
Lê Trung Hằng sao dám để Lê Văn Vân nói gì, lúc ông ta muốn đưa tay ra cướp lại thì tay của Lê Văn Vân đã tóm lấy bả vai ông ta, ngay sau đó, ông ta liền cảm thấy mình không thể cực quậy được nữa.
Lê Văn Vân mỉm cười, giơ micro trong tay lên.
Ngay giây tiếp theo, giọng nói của Lê Văn Vân vang lên: “Tất cả những người đang có mặt ở đây đều cho rằng tôi là kẻ cưỡng dâm, chín năm trước, tôi đã làm nhục cô Diệp Hinh.”
Nói rồi, Lê Văn Vân nhìn về phía Diệp Hinh, trong ánh mắt đỏ thoáng hiện lên một vẻ áy náy.
Sau đó, anh nói tiếp: “Tôi đã vào tù, rồi bố tôi bị nhà họ Lê gạch tên khỏi gia phả, Ông ấy đã kiếm không biết bao nhiêu tiền của cho nhà họ Lê, sau khi ông ấy rời đi, nhà họ Lê còn bỏ đá xuống giếng hại ông ấy, cho đến khi ông ấy gia nhập tập đoàn Hãn Vũ”
Bên dưới, nghe Lê Văn Vân nói vậy, người nhà họ Lê đều cau chặt mày lại.
“Rầm!”
Lê Vĩnh Sanh bất thình lĩnh đập bàn một cái, nói: “Thằng oắt con kia, mày muốn làm gì? Đây là nơi mày có quyền lên tiếng hả? Vệ sĩ đầu, lên hết cả đi, đuổi hai tên kia ra ngoài cho tôi!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!