Vương Ý đau đầu, trên trán không ngừng toát ra mồ hôi lạnh.
Nhân viên mới nhậm chức này có lại lịch như thế nào mà có thể khiến tổng giám đốc đích thân gọi cho mình.
Anh ta không quan tâm đến Lâm Nhã trước mặt nữa, vội vàng chạy ra khỏi lối cầu thang, nhìn Lê Văn Vân đang đứng đợi thang máy, anh ta vội vã chạy đến nói: “Lê Văn Vân, đừng nóng vội mà. Tôi không có ý đó đâu!”
Lê Văn Vân đứng ở cửa thang máy, quay đầu lại liếc nhìn anh ta một cái rồi hỏi: “Không phải vừa nãy anh bảo tôi cút đi sao? Bây giờ tôi muốn đi, anh lại làm gì vậy?”
“Cậu nhầm rồi. Ý tôi là lần sau cậu có thể đến sớm hơn.” Vương Ý vội vàng
nói.
Lê Văn Vân sờ mũi nói: “Haizz, thôi bỏ đi, ngày đầu tiên tôi đã đến muộn, quả thực không có tư cách làm việc dưới tay anh. Loại nhân viên như tôi, tôi cũng tự cảm thấy xấu hổ, phải từ chức mới được.”
Sắc mặt Vương ( xanh mét, nhưng anh ta vẫn gật đầu khom lưng, nói: “Tôi không có ý đó, đến muộn thôi mà, đều là chuyện không thể tránh khỏi. Lần sau chỉ cần chú ý là được.”
Lê Văn Vân nhún vai nói: “Haiz, vẫn nên thôi đi!”
“Hì hì!” Lâm Nhã bước ra khỏi góc cầu thang bộ. Nhìn thấy bộ dạng của Lê Văn Vân và Vương Ý, cô ta không nhịn được mà nở nụ cười, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng khép miệng lại, tò mò liếc nhìn Lê Văn Vân một cái rồi vội vàng chạy vào phòng làm việc!
Khi Vương Ý nhìn thấy Lê Văn Vân một lòng muốn rời đi, mồ hôi lạnh trên trán ông ta cũng sắp rơi xuống.
Anh ta không biết rõ lai lịch của Lê Văn Vân, nhưng rõ ràng Lê Văn Vân không hề giống với những nhân viên khác trong công ty. Anh hoàn toàn không quan tâm đến công việc này chút nào.
Nếu như anh rời đi, cả anh ta đều sẽ bị đuổi việc.
Anh ta không muốn mất công việc này.
Anh ta vội vàng kéo Lê Văn Vân lại, nói với vẻ mặt cầu xin: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi thực sự sai rồi, vừa nãy thái độ của tôi không tốt. Cậu đại nhân đừng chấp lỗi của tiểu nhân.”
Lê Văn Vân cười híp mắt liếc nhìn anh ta, nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, anh cảm thấy có chút buồn cười, xua tay nói: “Được rồi được rồi, đưa thẻ công việc cho tôi đi!”
Nếu như anh thật sự chạy về, đoán rằng Phạm Nhược Tuyết vẫn sẽ đưa anh trở lại, hoặc là đi đến nơi khác tìm một thân phận mới.
Chuyện đã không còn cách nào, nếu nhiệm vụ phải được thực hiện ở đây thì quả thực cần phải có một thân phận tốt một chút để che đậy.
Vương Ý thấy Lê Văn Vân đã tha thứ thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy được, để tôi đi sắp xếp công việc cho cậu.”
“Không cần phải giới thiệu bản thân. Anh chỉ cần phân công công việc cho tôi là được rồi.” Lê Văn Vân nói.
“Được, được.” Vương Ý vội vàng gật đầu nói.
Anh ta đưa Lê Văn Vân đến bộ phận tiêu thụ, dẫn Lê Văn Vân đi xuyên qua đám đông đến trước một dãy bàn, nói: “Đây là tổ tiêu thụ hai, cậu cứ ở đây đi, Hầu Bảo Khôn, đây là người mới được sắp xếp đến tổ các cậu.”
Ngay sau đó, một người đàn ông trông khoảng hai mươi tự hai mươi lăm tuổi, người thanh niên còn trẻ hơn Lê Văn Vân đến gần nói: “Giám đốc!”
“Đây là Lê Văn Vân, người mới đến tổ các cậu. Cậu sắp xếp chỗ ngồi cho cậu ta xong thì đến phòng làm việc của tôi một chuyến.” Vương Ý nói với anh ta.
Hầu Bảo Khôn gật đầu, liếc nhìn Lê Văn Vân nói: “Anh đến đây đi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!