“Ting ting ting…”
Vào đúng lúc này, điện thoại của ông ta đột nhiên vang lên, ông ta cầm điện thoại lên liếc một cái, sau đó vẻ mặt hơi thay đổi, đồng thời ra hiệu im lặng với Phan Minh Vũ bọn họ.
ở trên màn hình điện thoại của ông ta, nhấp nháy hiện lên ba chữ!
Hoa Hồng Đỏ!
Đóng cửa quán bar, Trần Hiểu Nguyệt ấn nhẹ vào chiếc xe hơi đang đỗ bên cạnh, đèn xe lấp lóe, Trần Hiểu Nguyệt nói: “Lên xe, để bày tỏ lòng cảm ơn chân thành của tôi, tôi mời anh một bữa. Tại một nhà hàng nổi tiếng!”
Mắt Lê Văn Vân hơi sáng rực, trong lòng nổi lên chút chờ mong.
Xe khởi động chạy thẳng một đường, không biết từ khi nào, Lê Văn Vân phát hiện kiến trúc xung quanh thoáng quen thuộc, anh mở mắt nhìn qua, phát hiện nơi đây rất gần với cư xá Hoa Viên.
Đương nhiên, tại Giang Thành, ngoại trừ ra ngoài ăn sáng với những món như cháo hay bánh bao thì Lê Văn Vân hầu như không ăn ở ngoài.
Bình thường, mẹ con Nguyễn Vũ Đồng ra ngoài ăn sẽ không dẫn anh theo, vì họ sợ mất mặt.
Chỉ có sau Tết, khi người trong nhà tụ tập ăn uống, anh sẽ đi cùng họ một lát.
Cho nên xác thực anh không hề biết các món ngon gần cư xá Hoa Viên.
Bất giác, xe đã đến cư xá Hoa Viên, Trần Hiểu Nguyệt dừng xe lại.
Lê Văn Vân kinh ngạc nói: “Cô muốn ăn uống ngay trước cổng cư xá này?”
“Không phải, phía trước xảy ra chuyện gì đó.” Trần Hiểu Nguyệt nói.
Lê Văn Vân nhìn sang cư xá Hoa Viên, hiện giờ ở bên đóng đang có một nhóm người bao vây.
Tại cổng, một chiếc xe cao cấp đang đỗ, nhưng phía trước chiếc xe có một cô gái đẹp đang đứng, cô ta cố gắng níu kéo người đang định lên xe, bọn họ dùng dằng mãi trên đường khiến xe cộ không thể lưu thông.
“Cao Phái?” Trần Hiểu Nguyệt nhíu mày nói.
Đương nhiên Lê Văn Vân cũng nhận ra, người kia chính là Cao Phái, mà người đang kéo lấy anh ta chính là Nguyễn Vũ Đồng.
Lúc này Nguyễn Vũ Đồng trông có chút chật vật, tóc của cô ta rối xù, nước mắt chảy ròng.
“Phỏng chừng gã công tử nhà giàu kia đang chọc ghẹo con gái đó!” Trần Hiểu Nguyễy cau mày nói.
Lê Văn Vân nhìn trộn màn này, trong lòng không chút gợn sóng, Trần Hiểu Nguyệt hạ cửa sổ xe, âm thanh bên ngoài liền truyền vào.
“Cao Phái, anh không thể như thế, anh không thể vứt bỏ em!” Bên ngoài, Nguyễn Vũ Đồng vừa khóc vừa nói: “Là anh chủ động theo đuổi em, vì để được bên anh mà em đã ly hôn với Lê Văn Vân, hiện tại em không còn gì cả, anh không thể vứt bỏ em.”
Nghe vậy, Trần Hiểu Nguyệt thoáng sửng sốt, cô nhìn về phía Lê Văn Vân mà nói: “Cô ta vừa mới nói Lê Văn Vân phải không!”
Lê Văn Vân cảm thấy không cần thiết phải phủ nhận, anh gật đầu nói: “Ừ, cô ta chính là vợ cũ của tôi, mới ly hôn cách đây mấy ngày.”
Trần Hiểu Nguyệt kinh ngạc, cô theo bản năng thoáng nhìn lên đỉnh đầu của Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân bình thản nói: “Đừng xem chứ, đầu tôi mọc sừng rồi, thôi nào, nhưng tôi kết hôn với cô ta là ngoài ý muốn, bởi vì trước đó đã xảy ra vài chuyện, kết hôn ba năm nhưng tôi còn chưa chạm đến tay của cô ta.”
“Ha ha.” Trần Hiểu Nguyệt hiển nhiên không tin lời biện giải của Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân không giải thích thêm với cô mà chỉ tiếp tục quan sát bên ngoài!
“Đúng là tôi chủ động theo đuổi cô, không phải ngay từ đầu cô đã tỏ vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo trước mặt tôi đấy à? Sau cái ngày tôi tặng cô chiếc xe thể thao thì cô có bấy nhiều chủ động, cô còn chưa rõ à?” Cao Phải vừa giằng ra vừa nói: “Chia tay thì chia tay, cô đừng quấn lấy tôi, tôi nói rồi, gia đình tôi không đồng ý”
“Không được, anh không thể vứt bỏ em” Nguyễn Vũ Đồng khóc, gắt gao kéo lấy cánh tay của Cao Phải.
Cao Phải nghiến răng nói: “Cô đến bên tôi không phải vì tiền à, trong khoảng thời gian đó tôi đã cho cô biết bao nhiêu là túi xách, còn tặng quà cho mẹ của cô nữa, ít nhất cũng mười vạn đấy, không chênh lệch bao nhiêu đâu!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!