“Đúng vậy, mấy gã công tử nhà giàu đúng là…”
Người xung quanh bàn tán ầm ĩ, trong phòng bảo vệ, một người bảo vệ nói vọng ra với đám người đó: “Mấy người tưởng cô ta là loại tốt lành gì, chồng cũ của cô ta ở trong cư xá này luôn đấy, tối nào cũng ăn mặc rách rưới về nhà, anh ta khiêng gạch ở công trường, còn cô ta ấy à, sau khi tìm được người có tiền liền đòi ly hôn, đuổi cả chồng cũ ra ngoài, tôi còn chứng kiến mẹ của cô ta nhiều lần sỉ nhục anh chồng cũ ngay cửa cư xá! Loại người này à, tôi thì nói, đáng đời lắm!”
Bên cạnh, khóe miệng Lê Văn Vân co giật mấy lần, cmn anh bảo vệ, anh đúng là thần!
Đúng là anh đã đôi co với Ngô Thị Hương mấy lần tại cổng cư xả, không ngờ anh bảo vệ này ghi nhớ tất cả.
Nguyễn Vũ Đồng ngồi trên đường khóc lóc.
Mà Cao Phải không quan tâm cô ta nữa, lên xe, một chân đạp ga nghênh ngang lái xe rời đi.
Trần Hiểu Nguyệt nhìn Nguyễn Vũ Đồng đang ngồi trên đường, nhướng mày hỏi: “Anh thật sự không tới à”
“Lái xe đi, chúng ta định ăn món gì” Lê Văn Vân nói.
Trần Hiểu Nguyệt nhíu mày, cô nhìn Lê Văn Vân mà nói: “Anh thật là nhẫn tâm, bất luận thế nào thì không phải cô ta vẫn là vợ cũ của anh à?”
“Nếu như có biết khi tôi kết hôn với cô ta, cả nhà cô ta đối xử với tôi như thế nào thì cô sẽ không nói như thế.” Lê Văn Vân nói: “Lái xe đi!”
Nghe Lê Văn Vân nói như vậy, Trần Hiểu Nguyệt không nói gì nữa, cô khởi động xe, xe chầm chậm lướt thẳng về trước.
Bởi vì chuyện lúc nãy khiến không khí mất vui nên xe không chạy nhanh như trước.
Xe chậm rãi lướt qua cổng cư xá, Lê Văn Vân ngồi bên trong nhưng không nhìn đến Nguyễn Vũ Đồng ngồi bệt giữa đường.
Nhưng Nguyễn Vũ Đồng lại tình cờ trông thấy Lê Văn Vân, cô ta thoáng sửng sốt.
Cô nhìn thấy Lê Văn Vân chậm rãi lướt qua, cũng nhìn thấy Trần Hiểu Nguyệt đang lái xe bên
trong.
Sau khi ly hôn, cô vốn nghĩ rằng mình sẽ sống tốt hơn, gả cho Cao Phải, nếm trải cuộc sống của một mợ chủ nhà giàu. Mà Lê Văn Vân vẫn là Lê Văn Vân đang khiêng gạch ở công trường!
Nhưng tình huống sau ly hôn lại hoàn toàn khác biệt so với tưởng tượng của cô ta.
Cao Phái cư xử khác hẳn so với tưởng tượng của cô ta, mà hiện tại cô ta đã mất đi Cao Phái.
Mà Lê Văn Vân có một công ty, trở thành một doanh nhân giàu có.
Xung quanh luôn có gái đẹp vây quanh, cả cô gái đang lái xe kia, mỗi một bộ phận đều không hề kém cô ta!
Trong lòng của cô ta cảm thấy chênh lệch quá lớn, nhìn Lê Văn Vân rời đi, cô ta mới bò dậy, chỉnh lại đầu tóc của mình, có chút hoảng hốt chạy vào trong cư xá!
Trần Hiểu Nguyệt lái xe tiến về trước thêm một đoạn nữa, tìm một nơi đỗ lại ven đường, cô dẫn Lê Văn Vân vào trong một hẻm nhỏ.
“Trong đó có quán ăn à?” Lê Văn Vân kinh ngạc hỏi: “Cố định lừa gạt tôi à!”
“Cút!” Trần Hiểu Nguyệt mắng: “Tôi không hứng thú với đàn ông đã kết hôn!”
“Đây là nhà của bếp trưởng của khách sạn Vạn Hào, hiện tại khách sạn Vạn Hào đều do đồ đệ của ông ta làm bếp trưởng, sau khi ông ta về hưu, có kinh doanh chút đỉnh ngay trong nhà, mỗi ngày ông ta chỉ làm vài món thôi, tôi dẫn anh tới cũng chỉ cầu may thôi, chưa chắc có thể ăn được đầu” Trần Hiểu Nguyết nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!