Nếu cấp dưới bọn họ không đảm bảo được chút sạch sẽ này thì sẽ trực tiếp bị tống đi!” Tân Hoa nói: “Sư phụ và sự thúc đều ở sân sau, anh đi với tôi!”
Chẳng mấy chốc, bọn họ đi qua phòng bếp đến nơi có một cánh cửa. Tân Hoa đẩy cửa ra, nói: “Anh vào đi, hai người bọn họ đang ở trong sân.”
“Ông không đi vào à?” Lê Văn Vân hỏi.
“Sự thúc không để bất cứ ai vào sân sau cả, ngoại trừ sư phụ của tôi.” Tần Hoa nói.
Lê Văn Vân trầm mặc không nói gì. Tính cách của Minh sùng này quả thật cổ quái vô cùng, ước chừng cũng chỉ có lúc nấu ăn sẽ giao tiếp một chút với mấy đầu bếp thôi.
Trong lòng anh có một nghi vấn, người này cả ngày như vậy không thấy chán sao?
“Được, vậy tôi đi trước.” Lê Văn Vân nói.
Tân Hoa vội vàng gật đầu nói: “Vậy tôi đi ăn cơm tiếp.”
Lê Văn Vân đẩy cửa ra, xuyên qua nhà bếp phía sau, có một cái sân. Sân này nằm sau Tam Hợp Lâu, có tường bao quanh. Nó trông giống như một phần của Tam Hợp Lâu, chiếm diện tích khá lớn. Bên trong còn có một cái ao không quá nhỏ, bên bờ ao có một tòa tiểu viện bên dưới tòa nhà nhỏ trang trí rất nhiều thứ, có cả bàn và ghế đầu bằng đá!
Hai người Từ đại sự và Minh Sùng đang ngồi trên ghế đá, trên bàn bày mấy món ăn và một chai rượu. Hai người đang ngồi ở đằng đó, đồng thời ở bên cạnh có thêm một bộ bát đũa.
Minh Sùng trông rất trẻ tuổi. Theo tìm hiểu của Lê Văn Vân thì tuổi thật của anh ta là khoảng ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi, nhưng nhìn bằng mắt thường thì có lẽ chỉ khoảng ba mươi tuổi, có khuôn mặt chữ điền, để một chòm râu, tóc rất ngắn, đầu đội một cái mũ lưỡi trai.
Thứ anh ta đang mặc không phải là trang phục đầu bếp, mà là một bộ quần áo thể thao bình thường!
Lúc nhìn thấy Lê Văn Vân đi tới, Từ đại sự vội vàng đứng dậy chào hỏi: “Lê Văn Vân, cậu bắt chúng tôi đi tìm mất một thời gian đấy. Không ngờ lại tình cờ gặp được cậu ở đây. Tới đây, tôi giới thiệu với cậu một chút, vị này là sư đệ của tôi, Minh Sùng. Cậu không kém nó bao nhiêu tuổi, có thể gọi nó một tiếng anh Minh sùng.”
Minh Sùng ngẩng đầu nhìn về phía Lê Văn Vân, trên mặt anh ta không có biểu cảm gì, chỉ nhẹ gật đầu coi như chào hỏi.
“Sư đệ của tôi như thế đấy. Nó không thích nói chuyện với người ta, cậu đừng để ở trong lòng, mau ngồi xuống ăn chút gì đi.” Từ đại sư nói.
Lê Văn Vân gật đầu, thực ra anh vẫn chưa ăn trưa. Sau khi ngồi xuống, anh cầm đũa lên.
Lúc này, Từ đại sự mới nói: “Lê Văn Vân à, vừa rồi nghe Tân Hoa nói là cậu tới Tam Hợp Lâu kỳ thật là để tìm sư đệ của tôi. Không biết cậu tìm sư đệ của tôi có chuyện gì? Yên tâm đi, tôi làm chủ cho cậu trước rồi, chỉ cần không phải là vấn đề nguyên tắc thì sư đệ tôi đều đồng ý với cậu!”
Minh Sùng vẫn không nói chuyện, chỉ ngồi đó, ăn từng miếng nhỏ, cũng chẳng liếc mắt nhìn Lê Văn Vân cái nào.
Lê Văn Vân thở ra một hơi, sau đó nhìn Minh lùng nói: “Được rồi, nếu Từ đại sư đã hỏi như vậy, vậy thì tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề. Tôi đến thăm hỏi ngài Minh sùng, thực tế là để xin hai mảnh xương trong tay ngài Minh Sùng.”
Nói rồi anh nhìn về phía chỗ cổ của Minh sùng!
Nơi đó có một sợi dây màu đỏ, và dưới sợi dây màu đỏ, có hai mảnh xương trong suốt như ngọc.
Xương không quá to, cả hai mảnh đều to bằng ngón tay cái.
Nghe nói như thế, sắc mặt của Từ đại sư khẽ nhúc nhích, nhìn về phía Minh Sùng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!