Rõ ràng là Vương Giai Kỳ không thích Tôn Hạo.
Nhưng chuyện như thế này là chuyện của người hai nhà. Về phía nhà họ Vương, cũng hy vọng Vương Giai Kỳ có thể có một mái ấm tốt!
Vì vậy, nhà họ Tôn, dù xét về địa vị hay năng lực bản thân của Tôn Hạo, quả thực đều xứng với Vương Giai Kỳ.
Điều quan trọng nhất là trong tương lai, Tôn Hạo gần như chắc chắn trở thành người thừa kế của nhà họ Tôn. Gia nghiệp của nhà họ Tôn cuối cùng sẽ rơi vào tay của Tôn Hạo.
Bởi vì Tôn Lương không thích tranh giành những thứ này. Anh ta chỉ thích làm một tên ăn chơi trác táng, cũng không có khả năng đó.
Sau này, khi Vương Giai Kỳ gả qua đó, địa vị của cô ấy trong nhà họ Tôn tất nhiên là vô cùng cao. Hai gia đình cũng có thể coi là môn đăng hộ đối.
Mặc dù Vương Giai Kỳ không thích anh ta, nhưng có đôi khi, việc kết hôn của những đứa trẻ nhà quyền quý thường không phải là điều mà bản thân có thể quyết định.
Cô ấy tức giận đến mức nhảy dựng lên, nhưng bên trong ánh mắt nhiều hơn là một loại cảm giác bất đắc dĩ.
“Haiz!” Trần Mỹ Huyên thở dài một hơi.
Bà ấy từng vào sâu trong nhà phú hào nên biết rõ sự bất đắc dĩ bên trong nhà đó. Nhưng bà ấy không thể nói gì khác, kể cả Lê Văn Vân cũng chẳng thể nói được gì. Dù sao đây cũng là chuyện của gia đình họ, anh và Vương Giai Kỳ chỉ xem như là bạn bè. Nếu Vương Giai Kỳ là bạn gái của anh thì đó lại là chuyện khác.
“Cô không muốn gả à?” Anh hỏi.
“Không gả. Tôi không thích Tôn Hạo, con người anh ta mạnh mẽ lại cứng nhắc nữa.” Vương Giai Kỳ đạp cửa.
“Cô đã từng nói với người trong nhà chưa?” Lê Văn Vân hỏi.
“Nói rồi, nhưng bố mẹ tôi không chịu” Vương Giai Kỳ bất đắc dĩ nói: “Bọn họ chết sống muốn tôi gả cho Tôn Hạo, tôi cũng không còn cách nào khác. Tôi sắp phiền chết đi rồi.”
“Từng đấu tranh chưa?” Lê Văn Vân lại hỏi.
Vương Giai Kỳ bỗng chốc sững sờ!
Đấu tranh? Đấu tranh như thế nào?
Trên thực tế, mặc dù trong lòng cô ấy không muốn gả, nhưng trong tiềm thức cô ấy đã chọn cách chấp nhận số phận của mình. Cô ấy cũng quen biết rất nhiều phụ nữ xuất thân từ nhà hào phú đã gả cho một người đàn ông mà họ không thích!
Cô ấy gả vào nhà họ Tôn, đối với nhà họ Lý mà nói, về phương diện làm ăn sẽ hình thành mối quan hệ hợp tác bền chặt với nhà họ Tôn. Đây là điều tốt cho sự phát triển của gia tộc, là một chuyện tốt.
Cho nên đối với cô ấy mà nói, cô ấy cũng không nghĩ tới chuyện đấu tranh, nhiều nhất chỉ nói ở ngoài miệng một chút mà thôi.
Lúc này Lê Văn Vân đột nhiên nhắc tới chuyện này khiến cô ấy có hơi lấy làm lạ, dường như nhất thời rơi vào trạng thái rối bời.
“Thôi bỏ đi, đi vào trước đi, dù thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng không gả.” Vương Giai Kỳ bĩu môi nói: “Bữa cơm đã chuẩn bị xong, nhưng tôi còn phải ăn cơm với đám người Tôn Hạo. Ông nội của tôi cũng đến đây rồi.”
Lê Văn Vân gật đầu. Bọn họ bước vào bên trong biệt thự, đi qua khu vườn nhỏ trước biệt thự, đến lối vào của biệt thự.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!