Mới đầu bọn họ tự tán gẫu, thật sự phớt lờ Lam Hoa Giang đang ngồi ở bên cạnh.
Bên Lam Hoa Giang nhanh chóng xuất hiện thêm một người, bọn họ đang bàn chuyện làm ăn, nhưng Lam Hoa Giang không thể nào tập trung bàn bạc được, anh ta nhìn Lê Văn Vân đang uống rượu vang ở bên này, tim hơi nhói đau.
Một là đau lòng về cách uống rượu của Lê Văn Vân.
Anh ta hiếm khi uống loại rượu đắt thế này.
Hai là anh ta thật sự hơi lo lắng, lát nữa Lê Văn Vân sẽ thật sự uống hết, đến lúc đó anh ta sẽ phải thanh toán hơn năm trăm vạn, đối với anh ta mà nói đây không phải là con số nhỏ, mà là con số khiến anh ta đau lòng.
Chủ yếu là mới thoáng chốc mà số rượu trước mặt Lê Văn Vân đã rỗng hai ba chai rồi, anh ta cảm thấy dường như Lê Văn Vân đang thật sự uống rượu vang như nước ép trái cây.
“Tổng giám đốc Lam, nếu anh vẫn mang trạng thái như vậy thì chúng ta không cần nói chuyện nữa.” Nói được một lúc, khách hàng ngồi đối diện với Lam Hoa Giang phát hiện ra anh ta hơi mất tập trung, nên không nhịn được lên tiếng.
Lam Hoa Giang nhất thời sửng sốt nói: “Tổng giám đốc Hứa, ban nãy tôi có hơi thất thần, anh nói tiếp đi.”
“Bỏ đi!” Tổng giám đốc Hứa đứng dậy, hờ hững nói: “Anh tìm người khác để hợp tác đi!”
Dứt lời, anh ta liền đi thẳng ra ngoài.
Hình như tổng giám đốc Hứa đó cảm thấy mình không được tôn trọng, nên không chấp nhận nổi thái độ của đối phương.
Thấy anh ta rời đi, Lam Hoa Giang vội đuổi theo, mấy phút sau, anh ta quay về chỗ ngồi với vẻ mặt khó coi.
Rõ ràng, vì chuyện của Lê Văn Vân mà anh ta đã mất đi một khách hàng.
“Mẹ kiếp!” Thấy Lê Văn Vân, trong lòng anh ta thầm mắng một câu.
Thời gian dần trôi qua.
Bất giác đã trôi qua hai tiếng đồng hồ, lúc này sắc mặt của Lam Hoa Giang đang từ từ trở nên trắng bệch.
Lê Văn Vân… đã cầm chai rượu thứ chín lên uống rồi.
Hơn nữa… hình như Lê Văn Vân đã uống hết tám chai vẫn không hề hấn gì.
Cả người Lam Hoa Giang đều mơ màng.
Nửa tiếng nữa lại trôi qua, hai chai rượu trước mặt Lê Văn Vân lại trống rỗng, mười chai rượu đều bị Lê Văn Vân uống hết vào bụng, thậm chí trong quá trình đó, anh chẳng hề đi vệ sinh.
“Ợ, tôi uống hết rồi!” Lê Văn Vân dốc ngược chai rượu xuống sàn, rồi vẫy tay nói: “Phục vụ, tính tiền!”
Đặng Hân Hân ngồi đối diện anh cũng hoàn toàn ngơ ngác.
Trên thực tế, cô chưa từng uống rượu cùng Lê Văn Vân, nhưng trước đây Trần Hiểu Nguyệt đã từng nhắc với cô, tửu lượng của Lê Văn Vân rất cao, nhưng cô không ngờ lại cao đến trình độ này.
Đây là mười chai rượu vang đấy.
Lê Văn Vân đã uống hết sạch như người chẳng liên quan, quả nhiên đúng như những gì anh đã nói, không phải anh đang uống rượu, mà là uống nước trái cây.
Nhân viên phục vụ đi tới, thấy mười chai rượu rỗng tuếch thì cả người cũng chấn động.
Người đàn ông trước mặt cô ta… vừa mới uống hết năm trăm vạn xuống bụng.
Nhân viên phục vụ cầm hóa đơn nói: “Chào anh, tổng cộng là năm trăm hai bảy vạn ạ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!