Đúng vậy, nghĩ tới tương lại là một bóng ma tâm lý, nợ nần chồng chất, làm sao cô ấy đảm nghĩ tới.
Một cô gái mười sáu tuổi mới lớn, xinh đẹp như vậy, cô ấy thậm chí còn không có dũng khí để tưởng tượng về tương lai.
Trong lòng anh càng căm giận Lôi Tấn hơn!
“Đỡ anh dậy.” Lê Văn Vân mỉm cười nói với cô ấy.
Lý Giai Dao lau nước mắt, sau đó đỡ Lê Văn Vân xuống giường, hỏi: “Đi vệ sinh à?”
Lê Văn Vân lắc đầu nói: “Không, anh muốn đi lên thị trấn một chuyến.”
Lý Giai Dao sửng sốt, vội vàng nói: “Hôm qua bác sĩ Hàn nói sức khoẻ của anh đã hồi phục được một ít nhưng vẫn chưa thể đi lại được. Nơi này đến thị trấn phải mất mười phút đi bộ, hôm nay trời lại nóng, lỡ như miệng vết thương bị nhiễm trùng phải làm sao.”
Lê Văn Vân cười nói: “Không sao!”
Lê Văn Vân biết rõ rằng trước ngày mai sức khoẻ của anh cũng không hồi phục được bao nhiêu, đương nhiên anh cũng không có cách chống lại Lôi Tấn, nhưng anh biết Lý Vân muốn gom được hai vạn này cũng rất khó khăn.
Vì vậy… anh phải làm gì đó.
Lý Giai Dao không thể lay chuyển được Lê Văn Vân nên đành phải gượng cười: “Được rồi, để em dìu anh đi lên thị trấn.”
“Lấy tất cả đồ đạc của anh đi theo luôn!” Lê Văn Vân nói.
Lý Giai Dao gật đầu, sau đó đi lấy chìa khóa xe, chứng minh thư và thẻ kim cương ngân hàng Tân Hải của Lê Văn Vân lại đây.
Lê Văn Vân ném chìa khóa xe lên giường, cầm lấy chứng minh thư và thẻ kim cương rồi nhờ Lý Giai Dao dìu đi ra ngoài, chậm rãi đi về phía thị trấn.
Đồng thời, tại Yên Kinh, trong căn nhà lớn của Lê Văn Vân đang sống.
Phạm Nhược Tuyết đang ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ mệt mỏi.
Đã năm ngày, Lê Văn Vân mất tích đã năm ngày rồi, cho tới nay vẫn không có tin tức gì về Lê Văn Vân.
Trong lòng Phạm Nhược Tuyết vô cùng tuyệt vọng và lo lắng!
Nhưng ít nhất là chưa tìm thấy thi thể của Lê Văn Vân nên cô vẫn còn một tia hy vọng.
“Bác sĩ Phạm, cô nghỉ ngơi một lát đi, mấy ngày nay cô ngủ rất ít” Lý Tiểu U nhìn bác sĩ Phạm buột miệng nói.
“Bác sĩ Phạm, cô hãy nghỉ ngơi đi. Hơn nữa, tôi không thể ở lại Yên Kinh được nữa, tôi có một nhiệm vụ, cần phải rời khỏi đây.” Lữ Dương nói.
“Anh cứ đi trước đi!” Phạm Nhược Tuyết liếc nhìn Lữ Dương.
Lữ Dương hơi sửng sốt, sau đó thở dài nói: “Được, vậy tôi đi trước, Tiểu Nam, cô nhớ khuyên nhủ bác sĩ Phạm nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Khi Lữ Dương đi rồi, Lý Tiểu U nhìn Phạm Nhược Tuyết và nói: “Bác sĩ Phạm, tại sao ban đầu cô lại cứ phải làm như thế chứ? Rõ ràng là cô rất thích anh Lê Văn Vân, tại sao lại hung dữ với anh ấy như thế?”
Phạm Nhược Tuyết không nói gì, chỉ ngồi đó nhìn vào điện thoại, như thể mong đợi điện thoại sẽ đổ chuông vào một lúc nào đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!