Hàn Phượng… là bị Phạm Nhược Tuyết kéo thẳng tới đây, thậm chí cô còn không nói rõ là tình huống gì cho bà ta biết, mà đi vào phòng khám bệnh của bà ta rồi kéo thẳng bà ta lên xe, bà ta không dám phản kháng mà dẫn bọn họ tới đây, nhất là lúc xuống xe đi lên đường núi, đầu của Hàn Phượng sắp nổ tung rồi.
Bà ta nhìn thấy toàn bộ đám người này đều vác theo đao, cảnh tượng này thật sự khiến người khác cực kỳ sợ hãi.
Bà ta rất hối hận khi đã chữa bệnh cho Lê Văn Vân, cũng oán trách Lý Vân tự đừng lo chuyện bao đồng, cứu Lê Văn Vân về nhà.
Nhưng sau khi đến đây, gần như là theo bản năng, bà ta vẫn muốn che chở cho Lý Giai Dao.
Đáy lòng Hàn Phượng cũng là người lương thiện, bằng không bà ta cũng không chạy tới đây khám bệnh cho Lê Văn Vân mỗi ngày.
Ba người này đều có ơn với Lê Văn Vân.
Tất nhiên Lê Văn Vân sẽ lựa chọn báo đáp ơn cứu mạng rồi.
Mặc dù con người Lý Vân lương thiện, nhưng lại không muốn trêu chọc thị phi, ông ta đã cứu Lê Văn Vân, nhưng chưa từng cảm thấy Lê Văn Vân là người tốt.
Ông ta khác với kiểu người khá ngây thơ chưa va chạm nhiều như Lý Giai Dao, trong lòng ông ta vẫn chưa tháo gỡ sự phòng bị đối với Lê Văn Vân.
Do đó Lê Văn Vân hiểu rõ, cho dù sau này mình giúp đỡ ông ta, chưa chắc ông ta đã chịu chấp nhận, bởi vì ông ta không muốn trêu chọc chút rắc rối.
Lê Văn Vân nghĩ ra chiêu này là để cho bọn họ biết anh là Người Gác Đêm.
Hơn nữa anh bảo Phạm Nhược Tuyết dẫn một đám người Người Gác Đêm tới đây, nhìn thấy trận thế mỗi người vác hai thanh đao, mặc đồng phục, đeo mặt nạ, đến lúc đó anh có muốn giải thích với bọn họ cũng dễ dàng hơn, đợi sau khi bọn họ tin tưởng rồi, việc đền ơn của Lê Văn Vân cũng trở nên đơn giản hơn nhiều.
Tất nhiên vẫn còn một nguyên nhân nữa, đó là anh định giải quyết triệt để tên Lôi Tấn này.
Thời đại này còn cho vay nặng lãi rầm rộ sôi nổi, đám người này nên chịu trừng phạt rồi.
Trấn trên này bị Lôi Tấn chèn ép, chắc chắn không chỉ có nhà của Lý Vân, mà còn rất nhiều người khác nữa.
Lê Văn Vân cũng không định giao Lôi Tấn cho cảnh sát, mà anh định lưu đày tên này tới khu Tội Ác.
Nếu tổng ông ta vào tù thì quá tiện nghi cho ông ta, cả đời này ông ta ức hiếp người khác như thế, nên nửa đời còn lại cũng phải bị người khác bắt nạt mới
được.
“Ôi chao!” Đúng lúc này, ở cửa, một người đàn ông cao lớn tháo mặt nạ xuống, để lộ ra gương mặt, chính là Phó Vũ.
Sau khi phát hiện ra vị trí của Lê Văn Vân, mặc dù anh ta và Lê Văn Vân không hợp nhau, nhưng anh ta vẫn đích thân dẫn đội tới đây.
Anh ta đi vào trong nhà, thấy Lê Văn Vân bị trói như cái bánh chưng thì cười hì hì, rồi chọc tới chọc lui mấy vết thương trên người Lê Văn Vân nói: “Ôi chao, không ngờ thằng nhãi như cậu cũng có ngày này, chậc chậc, y như cái bánh chưng, ôi giới, vết thương này nhìn mà sướng quá đi mất.”
Lê Văn Vân cạn lời.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!