Mười hai giờ trưa, tiệc rượu chính thức bắt đầu.
Tất nhiên, ít nhiều gì người tới cũng cho chút tiền, Lý Giai Dao đang ghi chép lại, đương nhiên cũng không cho nhiều như vậy, người khá khẩm một tý thì cho năm sáu trăm, còn người tệ hơn thì cho một hai trăm cũng là chuyện bình thường.
Nhưng bây giờ Lý Vân không để ý nhiều như vậy.
Lê Văn Vân ngồi ở bên cạnh, không ít lời bàn tán lọt vào tai anh.
“Rốt cuộc Lý Vân này đang làm gì, sao lại đột ngột chạy tới khách sạn năm sao này để tổ chức tiệc rượu?”
“Đúng đó, chẳng phải trước đây ông ta đã nợ người khác rất nhiều tiền à? Sống đến mức keo kiệt bủn xỉn, hai ngày trước còn tới tìm tôi để mượn tiền nữa.”
“Có phải ông ta đã làm chuyện gì phạm pháp rồi không?”
Đủ lời bàn tán.
Sau lưng Lê Văn Vân cũng có người thảo luận về chuyện này.
“Mấy người đã nghe thấy gì chưa?” Có người dè dặt nói: “Hai ngày trước lúc Lý Vân tới tìm tôi đã nói ông ta và Lý Giai Dao sắp chuyển lên Yên Kinh ở đấy.”
“Chuyển lên Yên Kinh ở ư?” Có người ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, tôi nghi ngờ người này phát điên rồi. Ông ta lấy đâu ra tiền chứ?”
“Chẳng phải Lôi Tẩn bị bắt rồi à?”
“Lôi Tẩn bị bắt rồi, nhưng ông ta cũng chẳng có tiền. Yên Kinh là nơi nào Cơ chứ, người bình thường có thể ở nổi không, tôi nghi ngờ, không biết có phải Lý Vân đã làm chuyện gì rồi không?”
“Mặc kệ ông ta, chỉ cần có tiền là được, để hôm nào tôi đi mượn tiền ông ta, con gái tôi sắp kết hôn rồi.”
“Lòng người ấy mà!” Phạm Nhược Tuyết ngồi bên cạnh lắc đầu lẩm bẩm.
Anh đã sớm nhìn thấu lòng người rồi.
Trước đây trong khoảng thời gian anh kết hôn với Nguyễn Vũ Đồng, anh cũng trải qua cuộc sống tồi tệ như vậy.
Lúc đó anh đã hiểu rõ, thế giới này chỉ nhận tiền chứ không nhận người.
Bạn có tiền thì bạn chính là ông nội, còn bạn không có tiền thì bạn chỉ là cháu.
Bây giờ mọi thứ chỉ đang tái diễn cho anh xem mà thôi.
Hai người Lý Vân và Lý Giai Dao đang liên tục chào hỏi, rất nhiều người lúc trước không muốn liên lạc với bọn họ đã chủ động cầm ly rượu tới mời rượu Lý Vân.
Lý Vân rất vui vẻ, không biết có phải là vì hôm nay ông đã tháo dỡ áp lực hay liên lạc lại với mấy họ hàng bạn bè mà ông ta uống say bí tỉ.
Tiệc rượu tổ chức cả ngày, buổi tối sẽ nghỉ ngơi ở khách sạn suối nước nóng, phòng cũng đã đặt xong rồi, người mà Phạm Nhược Tuyết gọi tới đã thanh toán toàn bộ chi phí, còn được tắm suối nước nóng nữa.
Lê Văn Vân nhìn thấy nụ cười trên mặt hai bố con thì trong lòng cũng yên tâm hơn, dù gì anh cũng nợ người ta một mạng.
“Reng reng reng…”
Đúng lúc này, điện thoại của Phạm Nhược Tuyết bỗng đổ chuông, Phạm Nhược Tuyết lấy điện thoại ra nghe.
Hội trường quá ồn ào nên không đeo tai nghe thì hoàn toàn không nghe thấy gì cả.
Cô nghe điện thoại tầm năm phút, rồi bắt đầu nhíu chặt mày, sau khi cúp điện thoại thì nhìn Lê Văn Vân nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
Lê Văn Vân biết, có lẽ là có nhiệm vụ gì đó, hoặc bên Người Gác Đêm có chuyện gì đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!