Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Có rể là chiến vương

Nghe thấy đoạn đối thoại của mấy người Lê Văn Vân hoàn toàn không có ý đặt mình vào mắt thì Đỗ Dĩ Húc sắp tức đến nổ phổi.
Ở Yên Kinh, anh ta chưa bao giờ bị người khác khinh thường như vậy.
“Lê Văn Vân, đến bây giờ rồi mà anh vẫn còn giả vờ làm đại ca với tôi sao? Anh cảm thấy hôm nay các anh có thể đi được không?” Đỗ Dĩ Húc cười khẩy nói: “Đương nhiên, nếu người đẹp lái xe bên cạnh anh đồng ý ngủ với tôi một đêm, có lẽ tâm trạng tôi sẽ tốt lên, rồi cứ thể thả cho các anh đi.”
“Mấy người đánh chết cậu ta cho tôi!” Giọng nói lạnh lùng của Phạm Nhược Tuyết bỗng vang lên.
Lê Văn Vân cũng khẽ cười nói: “Cậu quay về nói với Đỗ Tắc Thành rằng, hôm khác tôi sẽ đích thân tới chào hỏi ông ta.”
Dứt lời, Phạm Nhược Tuyết đã khởi động xe.
“Ngăn bạn họ lại cho tôi!” Đề Dĩ Húc quát lớn về phía mấy người chặn xe ở phía bên kia. Ai dám ngăn cản thì người đó sẽ chet!” Giọng nói của Truương Văn Hà vang lên, dit lài, Tuương Văn Hà đã di chuyển, gần như chi trong tich tắc. hai người đang ngăn cản ở giữa đường đã bị Trương Văn Hà xc lý tránh qua một bên.
Đồng thời, Cố Bạch và Lý Thu cũng đã di chuyển.
Phạm Nhược Tuyết lái xe, chở Lê Văn Vân chạy qua chỗ bị chặn lại, sau lưng bọn họ vang
lên tiếng la hét thảm thiết.
Ba người nằm trong top hai mươi người đứng đầu Người Gác Đêm cùng ra tay.
Cho nên đội hình mà Đỗ Dĩ Húc mang đến không thể là đối thủ của bọn họ.
Trong khoảng thời gian rất ngắn, có tiếng hét thảm thiết bỗng vang lên.
Tất nhiên Lê Văn Vân cũng nghe thấy, nhưng Phạm Nhược Tuyết đã lái xe chở Lê Văn Vân rời đi, Lê Văn Vân tựa vào ghế phụ nhíu mày.
“Sao thế? Anh đang lo lắng về Đỗ Tắc Thành à?” Phạm Nhược Tuyết hỏi.
“Anh lo lắng về ông ta làm gì?” Lê Văn Vân bĩu môi nói: “Cháu trai của ông ta không hiểu chuyện, chủ động chọc tức anh, gia đình dạy dỗ không được thì để anh giúp ông ta dạy dỗ có làm sao đâu. Anh chỉ đang lo cho sức khỏe của mình thôi. Anh không biết đến khi nào mình mới bình phục lại”
Anh hoàn toàn không lo lắng về chuyện của nhà họ Đỗ, là do Đỗ Dĩ Húc tự tới gây sự với anh, nên anh ta bị đánh là đáng.
“Bác sĩ Phạm, em hãy nói thật cho anh biết, anh có cơ hội bình phục lại không?” Lê Văn Vân nghiêm nghị hỏi.
Phạm Nhược Tuyết không trả lời anh, mà chỉ lặng lẽ lái xe, thấy Phạm Nhược Tuyết im lặng, tâm trạng của Lê Văn Vân cũng rơi xuống đáy vực theo.
“Anh đừng nghĩ gì nhiều, em sẽ cố gắng hết sức để giúp anh bình phục, Người Gác Đêm cũng cần đến anh” Phạm Nhược Tuyết thấy Lê Văn Vân như vậy thì mở miệng nói.
Lê Văn Vân cố gắng nở nụ cười rồi gật đầu nói: “Anh biết rồi.”
Sau lưng bọn họ là một mớ hỗn độn.
Chỉ trong mười phút, gần như người mà Đỗ Dĩ Húc dẫn tới đều bị đánh đến mức nằm la liệt dưới đất.
Ba người nằm trong top hai mươi người đứng đầu của Người Gác Đêm đang ở đây. Cho dù Lý Thu không giỏi đối đầu trực diện, nhưng để đối phó với nhiều người như vậy thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Lúc này, Đỗ Dĩ Húc đang nằm dưới đất, bị Cố Bạch giẫm lên mặt.
“Lúc ông đây ỷ thế hiếp người thì cậu vẫn đang bú sữa mẹ đấy, vậy mà cậu dám đứng đây ngông cuồng với tôi ư?” Cố Bạch mỉa mai nhìn Đỗ Dĩ Húc.
Trịnh Cường bị đánh đến mức mặt mũi sưng vù, nằm dưới đất nghẹn ngào, lần này có lẽ anh ta phải nhập viện lần nữa, hơn nữa thời gian nằm viện cũng không ngắn.
Trong lòng anh ta hơi buồn bã.
Anh ta vốn đang du học ở nước ngoài, nhân lúc nghỉ hè nên về nước chơi một khoảng thời gian, kỳ nghỉ cũng chỉ kéo dài hơn một tháng, nhưng trước đó anh ta đã nằm viện gần mười ngày, hôm nay mới được ra ngoài đã sắp vào lại. Trong kỳ nghỉ lần này của anh ta, phần lớn thời gian của anh ta đều ở trong bệnh viện.
Thậm chí anh ta còn hơi hối hận.
Đỗ Dĩ Húc nằm dưới đất, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh có biết tôi là ai không hả, ông nội tôi là Đỗ Tắc Thành đấy?”

Nhấn Mở Bình Luận