Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Có rể là chiến vương

“Ồ, vậy thì sao?” Cố Bạch nói, rồi tiếp tục đá mạnh vào bụng anh ta.
Sau đó mới hờ hững nói: “Cậu có nghe thấy lão đại của chúng tôi nói gì không? Hôm khác, chúng tôi sẽ đích thân tới nhà để chào hỏi. Cậu có biết lão đại của chúng tôi có ý gì không?”
Đỗ Dĩ Húc không dám trả lời, bởi vì anh ta sợ nếu mình tiếp tục trả lời sẽ bị đánh lần nữa.
“Ý của lão đại chúng tôi là đánh các cậu một trận còn chưa đủ, mà chúng tôi còn phải tới nhà để đòi giải thích từ nhà các cậu.” Cổ Bạch khinh thường nói: “Đừng tưởng rằng trong nhà cậu có chút tiền và quyền lực thì nghĩ rằng mình ghê gớm lắm”
“Rốt cuộc các anh là ai?” Đỗ Dĩ Học nghiến răng hỏi.
Mấy người này quá mạnh mẽ, rõ ràng chỉ có ba người, nhưng lại hạ gục tất cả bọn họ trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Lúc này anh ta mới biết chắc rằng, lại lịch của Lê Văn Vân không hề tầm thường, nhất định sẽ không đơn giản như lời Trịnh Cường đã nói.
Lê Văn Vân có thể có mối quan hệ với ba nhà quyền thế ở Yên Kinh, hơn nữa mỗi người anh dẫn đến đều là cao thủ đỉnh cấp. Chuyện này… quá khác thường.
Nhưng Cổ Bạch lại phớt lờ anh ta rồi nói với đám người Lý Thu: “Các anh em, chúng ta mau lên xe đi!”
Sau khi lên xe, bọn họ mới phát hiện ra Hoàng Gia Gia đang ngồi run rẩy trên ghế lái.
Đúng vậy, Hoàng Gia Gia đã chứng kiến rất rõ cảnh tượng ban nãy.
Anh ta đã nhìn thấy mấy người này đè Trịnh Cường và Đỗ Dĩ Húc xuống đất mà đánh, lúc này đầu ÓC anh ta sắp nổ tung rồi, giống y như lúc trước anh ta đã nhìn thấy Lê Văn Vân tát Lý Đạo Nhiên ở nhà họ Lý vậy.
“Chúng ta mau xuất phát đi thám hiểm thôi.” Cố Bạch nói với Hoàng Gia Gia.
Hoàng Gia Gia bật ngón tay cái lên nói: “Mẹ kiếp, không hổ là anh em của anh Vân!”
Đợi đến khi Hoàng Gia Gia lái xe chở ba người rời đi, mới có mấy người chạy tới đỡ Đỗ Dĩ Húc
lên.
Đỗ Dĩ Húc ngồi dưới đất, trên người và mặt không biết có bao nhiêu dấu giày. Toàn bộ khuôn mặt đều bầm dập, máu mũi giàn giụa.
Anh ta ngồi bệch dưới đất, sau đó sờ soạng một hồi mới lấy điện thoại của mình ra.
Anh ta biết lý lịch của Lê Văn Vân không hề tầm thường, nhưng anh ta vẫn không phục, trong lòng rất khó chịu.
Sau lưng anh ta là ông nội Đỗ Tắc Thành, người đứng thứ tư trong Thiên Bảng.
Đỗ Dĩ Húc tìm thấy số điện thoại của Đỗ Tắc Thành rồi nhanh chóng bấm nút gọi đi, chẳng mấy chốc, cuộc gọi đã được kết nối.
Trong điện thoại vang lên giọng nói hơi già nua: “Dĩ Húc, có chuyện gì thế?”
Thật ra Đỗ Tắc Thành rất thích đứa cháu trai này, dù sao anh ta cũng rất có thiên phú, tuổi còn nhỏ đã đạt tới đỉnh cấp, cũng là đối tượng mà Đỗ Tắc Thành đào tạo trọng điểm, ông ta hi vọng sau khi mình chết, Đỗ Dĩ Húc có thể bước vào siêu cấp rồi chống đỡ cho cả nhà họ Đổ.
“Ông ơi, cháu bị người ta đánh rồi.” Lúc nói câu này, mũi Đỗ Dĩ Húc hơi chua xót.
Từ nhỏ đến lớn, anh ta chưa từng bị đánh, huống chi là bị đánh thảm thương thế này.
Cố Bạch giẫm mạnh vào mặt anh ta như vậy, khiến mặt anh ta sưng tấy, in dấu giày lên mặt.
Vẻ mặt Đỗ Tắc Thành trầm xuống ngay lập tức: “Là ai đã đánh cháu?”
“Là một người tên là Lê Văn Vân, đều là người của anh ta đã đánh cháu.” Đỗ DĨ Húc nói đến đây thì tủi thân nói: “Ông nội, ông phải làm chủ cho cháu!”
Lúc trước anh ta nói câu này, gần như đều được đồng ý một trăm phần trăm.
Tuy nhiên lần này, hình như tình huống có hơi khác biệt.

Nhấn Mở Bình Luận