Cố Bạch có kinh nghiệm ở khu Tội Ác, biết thuốc lá ở đây không dễ hút, mà bản thân lại mắc chứng nghiện thuốc lá nên đã mang rất nhiều thuốc đến đây.
Sau khi lấy ra, anh ta suy nghĩ một chút, đặt lại, sau đó từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá rồi đi đến cửa!
Ở khu Tội Ác, thuốc lá bên ngoài khá đắt tiền. Anh ta đưa một điếu thuốc, ngộ nhỡ bọn họ bị phát hiện ra thì có lẽ không nhất định là chuyện gì tốt đối với cả gia đình.
Loại chuyện vô cùng phổ biến ở thành phố bên ngoài có thể là một rắc rối lớn đối với những người bình thường ở khu Tội Ác.
“Đại ca, bọn họ không phải là người xấu. Nếu có thể, chúng ta vẫn nên giúp họ một chút đi.” Lý Thu cởi ba lô của mình xuống rồi nói.
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Ừ, chúng ta cùng sống với những người này. Đúng lúc cũng là ở khu Đông, tiện để chúng ta điều tra.”
Phạm Nhược Tuyết và Trương Vãn Hà ở bên cạnh, trò chuyện với bé gái. Trong ánh mắt bé gái lóe lên ánh sao, toàn thân đều vô cùng hưng phấn.
Sau khi suy nghĩ, Trương Văn Hà lấy ra một miếng sô cô la từ trong túi xách đưa cho bé gái Bé gái có vẻ như là lần đầu tiên thấy nên chỉ nhẹ nhàng liếm một miếng, hưng phấn đến độ nhảy dựng lên. Cô bé không nỡ ăn tiếp, thận trọng cất vào, sau đó hưng phấn chạy về phía phòng bếp!
Lần đầu tiên Lê Văn Vân nhìn thấy một làn nước sương mù trong mắt Phạm Nhược Tuyết. Ngay sau đó, cô đứng dậy, nhìn Lê Văn Vân và nói với giọng điệu kiên quyết: “Lúc rời đi, em muốn dẫn cả nhà bọn họ đi!”.
Lê Văn Vân chết lặng.
Ở khu Tội Ác, những gia đình như vậy thật sự có quá nhiều, có cứu vớt cũng chẳng thể cứu vớt hết được.
Nhưng Lê Văn Vân sẽ không từ chối yêu cầu của Phạm Nhược Tuyết. Anh gật đầu nói: “Được!”
Mấy người ngồi xuống. Cỗ áp lực sau khi đến khu Tội Ác, ngay cả mấy người Lý Thu đã từng đến đây một lần, đều có phần không thể chịu đựng được.
Cố Bạch bước tới cửa, ngồi cùng người đàn ông trung niên, đưa cho ông ta một điếu thuốc. Người đàn ông trung niên nghĩ ngợi rồi cầm lấy.
Khoảng một giờ sau, đám người Lê Văn Vân được gọi ra bàn. Trên bàn có ba đĩa đồ ăn, một đĩa khoai tây cắt nhỏ, một đĩa thịt xào với một số loại rau, ngoài ra còn có một nồi rau luộc, bên cạnh có vài quả ớt, có thể dùng để nhúng rau luộc ăn kèm. Mỗi người một chén cơm.
“Đừng chê bai, chúng tôi cũng là những người nghèo nhất ở khu Tội Ác, đây là giới hạn của chúng tôi rồi.” Người phụ nữ trung niên nói.
“Không chê!” Phạm Nhược Tuyết nói nhanh.
Mọi người lẳng lặng ăn bữa ăn này. Trong lúc ăn, hai vợ chồng bọn họ còn dặn dò đám người Lê Văn Vân về một số quy tắc sinh tồn ở khu Tội Ác.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!