Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Có rể là chiến vương

 

 

Lại Tuấn thở ra một hơi, nghiến răng nói: “Một trăm lucca!”

 

Lucca, là tiền tệ của khu Tội Ác.

 

Lê Văn Vân ngớ ra, một trăm lucca ở khu Tội Ác, quả thực là rất ít. Một trăm lucca, thậm chí có thể không mua được một miếng thịt lợn.

 

“Quá… quá nhiều sao?” Lại Tuấn hơi bối rối.

 

“Không nhiều lắm!” Lê Văn Vân nở một nụ cười tươi rói với ông ta.

 

Cứ như vậy, đám người Lê Văn Vân đã thuận lợi sống trong nhà của Lại Tuấn.

 

Bọn họ dọn đồ đạc của mình lên tầng hai. Phía dưới, Nha Đầu ở nhà chơi ngoài sân một mình, trong khi vợ chồng Lại Tuấn lái chiếc xe tải chở rau đó đến chợ ở khu Đông!

 

Tất nhiên, rau không phải của bọn họ. Vợ chồng bọn họ chỉ chịu trách nhiệm chuyên chở mà thôi. Bởi vì Lại Tuấn biết lái xe, và công việc này là nguồn sống duy nhất của bọn họ.

 

Mỗi ngày bọn họ chở một chuyến, có thể kiếm được một trăm đồng lucca. Mỗi tháng, từ trước đến giờ, bọn họ đều làm việc liên tục không nghỉ ngơi. Dưới tình huống như vậy, tiền lương một tháng của bọn họ cũng chỉ khoảng ba ngàn!

 

Ngoài ra, để có cuộc sống ổn định ở nơi này, bọn họ phải trả phí bảo kê cho khu vực của khu Đông. Phí này tính theo đầu người, tức là năm trăm lucca / người!

 

Vì vậy, hàng tháng đối với họ, chi phí sinh hoạt của gia đình ba người vào khoảng một ngàn năm trăm lucca.

 

Tuy nhiên, giá hàng nơi này không hề thấp. Một ngàn năm trăm, chỉ có thể duy trì cuộc sống cơ bản của bọn họ.

 

Vì vậy, Lại Dĩnh trông có hơi suy dinh dưỡng, tóc hơi khô vàng.

 

Lúc này, trên tầng hai, nhóm năm người Lê Văn Vân đang ngồi ở đó, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Lê Văn Vân.

 

“Tiếp theo làm gì?” Lý Thu hỏi.

 

“Chúng ta phải gặp vị kia một chút mới được. Ông ta có thể nắm được hầu hết thông tin ở khu Tội Ác. Chắc hẳn ông ta có biết tình hình của bọn số 2.” Lê Văn Vân nói: “Tiếp theo nếu có thể, tôi định xin ông ta một ít tiền. Ở bất cứ nơi đâu, không có tiền thì nửa bước cũng khó đi!”

 

Lý Thu cau mày nói: “Ông ta… sợ là không muốn cho đấy! Hay là tôi chém giết thế lực này nhé?”

 

Lê Văn Vân lắc đầu nói: “Đây là khu Tội Ác, nhiều cao thủ lắm. Trừ phi chân khí của tôi khôi phục mới có thể rêu rao một chút. Trong trường hợp chân khí của tôi chưa khôi phục thì nên khiêm tốn một chút xíu cho thỏa đáng.”

 

“Nhưng tôi đoán, vị kia vẫn bằng lòng cho đấy. Dù sao thì quan hệ của tôi với ông ta cũng không tệ.” Lê Văn Vân cười nói.

 

“Quan hệ không tệ cái quỷ á!” Lý Thu mắng một câu: “Tôi cảm thấy nếu anh đi qua đó thì mấy người chúng ta đều sẽ bị ông ta lột da hết.”

 

“Người các anh đang nói là ai? Là vị đứng thứ hai trong Thiên bảng à?” Phạm Nhược Tuyết hỏi: “Lê Văn Vân quen à?”

 

“Ừ!” Lý Thu gật đầu.

 

Lúc này, Lê Văn Vân mới đứng lên nói: “Haiz, nói tóm lại, ba người chúng ta đi đến đó một chuyến trước. Bác sĩ Phạm, em và Vãn Hạ đừng đi ra ngoài nữa, cách ăn mặc của các em rất dễ thu hút. Mức độ nguy hiểm của phái nữ

 

khu Tội Ác lớn hơn nhiều, không cần thiết phải lộ ra ngoài. Mọi người đều khiêm tốn một chút cho tốt.”

 

Phạm Nhược Tuyết và Trương Vãn Hà gật đầu. Phạm Nhược Tuyết cau mày nói: “Bản thân anh cẩn thận nhé.”

 

“Không thành vấn đề. Có Lý Thu và Cố Bạch ở đây, cho dù đây là khu Tội Ác, số người có uy hiếp với chúng ta cũng có hạn!” Lê Văn Vân cười nhẹ nói.

 

Phạm Nhược Tuyết gật đầu và nói: “Vậy được, các anh cẩn thận. Em và Vãn Hạ ở lại đây ổn định trước.”

 

Sau khi nói rõ với cả hai người, ba người Lê Văn Vân bèn chọn ra ngoài.

 

Từ vùng ven thành phố vào trung tâm, thực ra cách không gần.

 

Sau khi ra khỏi cửa, ba người Lê Văn Vân đi bộ về phía trung tâm thành phố.

 

Mặc dù Lê Văn Vân không có chân khí, nhưng chỉ riêng thân thể anh vẫn tốt hơn nhiều so với những người bình thường. Thành phố này không quá đặc biệt và to lớn cho lắm, sau khi đi bộ khoảng một giờ, bọn họ đã đến được trung tâm của thành phố.

 

Ở cổng trang viên khổng lồ giữa thành phố, một cánh cổng sắt khổng lồ đang mở ra. Nơi này, trong thành phố này, là nơi hầu như không ai dám tới, cũng không dám khinh nhờn.

 

Ở cửa, một người đàn ông trung niên đang đứng đó, mặc đồ vest và đi giày da, trông rất có dáng vẻ thân sĩ!

 

Nhìn thấy Lê Văn Vân đến, trên mặt ông ta lộ ra nụ cười, lịch sự cúi đầu nói: “Xin chào ngài Lê, chủ nhân chúng tôi đã đợi rất lâu.”

 

Đối với việc chủ nhân của trang viên này có thể biết mình đến, Lê Văn Vân cũng không ngạc nhiên. Anh biết người này có năng lực đến nhường nào ở khu Tội Ác.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận