Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Có rể là chiến vương

“Lão Lại!” Đúng lúc này, trước cổng nhà bọn họ, một người cởi trần đi tới, trên tay cầm một chai rượu cùng một con vịt quay, nói: “Tôi tới tìm ông uống rượu!”
Lê Văn Vân chú ý đến người này. Dưới ngọn đèn trắng, Lê Văn
Vân phát hiện dáng người của người này rất cường tráng, hẳn là đã từng luyện tập.
Trên lưng anh ta còn có một thanh đao rất lớn!
Là một người sử dụng đao, kỳ thật Lẽ Văn Vân biết loại đao này không thích hợp đê’ chiến đấu cho lắm.
Tất nhiên, thứ ghê người nhất là vết sẹo trên ngực anh ta.
Trên ngực anh ta cỏ một vết sẹo rất dài từ vai trái đến thât lưng và bụng.
Đánh giá trang phục của anh ta, Lê Văn Vân đại khái cũng có thế nhìn ra nguyên do. cỏ lẽ là ớ một nơi như khu Tội Ác, vết sẹo và con dao lớn lộ ra có thể khiến người ta cảm thấy anh ta rất hung dữ.
Khi Lại Tuấn nhìn thấy người đó thì sắc mặt hơi thay đối, vội vàng máng: ‘Cút cút cút! Ai muốn uống rượu với cậu.”
Rõ ràng là Lại Tuấn không chịu trò này của anh ta.
Trực tiếp đấy anh ta ra ngoài. Mấy phút sau, Lại Tuấn mới trở về phòng, sau đó đóng cửa khóa lại.
Cố Bạch cười hỏi: ’Chú Lại, người này là ai vậy?”
‘Vê sau các cậu bớt giao thiệp với tên đó đi. Mọi người đều gọi cậu ta là Đao Ba. Thẳng nhóc này chắng cỏ bán lĩnh gì, suốt ngày cứ muốn tổ chức thế lực gì đó. Trên thực tế thì thuộc hạ chỉ cỏ hai ba con mèo. Ở nơi này, đâu đâu cũng bị bât nạt. Có lẽ hôm nay khi các cậu đến chổ tôi bị bọn họ nhìn thấy nên
muốn lỏi kéo các cậu nhập bọn ấy mà.” Lại Tuấn nói.
Lê Văn Vân ngẩn ra. Té ra anh chàng này cầm chai rượu và vịt quay tới đây là định kéo mấy người bọn họ nhập bọn.
Nhưng nhìn thái độ của Lại Tuân đối với anh ta, tên này chắc cũng là kẻ khốn cùng, nếu không Lại Tuấn sẽ không có thái độ này với anh ta.
Đã thế này, anh ta còn có thế cầm một chai rượu và một con vịt quay tới đây, thế thì cũng coi là tràn đầy thành ý rồi.
Cố Bạch và Lý Thu nhìn về phía Lê Văn Vân, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Lại Tuấn nói thèm: “Buổi sáng ngày mai chúng tôi phải ra ngoài sớm, đi đến chỗ hôm qua chở rau. Nếu là ban ngày thì các cô cậu cố gắng đừng đi ra ngoài. Chổ của chúng ta đều là người nghèo sinh sống, chỉ cần nộp phí bảo vệ đúng hạn thì vẫn khá là an toàn. Đợi ngày mai trời tối rồi tỏi lại lái xe đưa các cậu đến quán bar Dạ Sác đi làm.”
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Được!’
’Vậy được, chúng tôi tâm rửa đi ngủ trước đi. Các cậu có muốn đi tám trước không? Tự đun nước đi!” Lại Tuấn hỏi.
Lê Văn Vân lác đầu nói: “Cô chú đi trước đi!”
ở chổ bọn họ không có máy nước nóng, nước nóng phải tự đun rồi cho vào xô đê’ tâm!
“Được thôi!” Lại Tuấn liếc nhìn đám người Lẻ Văn Vân, sau đỏ
đi vào bếp.
Bên trên có bốn phòng, một phòng đã được cải tạo thành phòng y tế, chỉ còn lại có ba phòng. Sáu người ờ, ba người đàn ông Lê Văn Vân bị dồn vào một phòng!
Một đêm không lời!
Ngày hỏm sau, khoáng sáu giờ, Lẽ Văn Vân nghe thấy tiếng xe khởi động. Anh đứng dậy từ trên giường, đến ban công lầu hai nhìn thoáng qua, phát hiện gia đinh Lại Tuấn đẫ đi ra ngoài từ sớm.
Đây là hiện trạng của những người nghèo nhất ở khu Tội Ác. Bọn họ làm việc rất chăm chỉ và mệt mỏi, nhưng vẫn phải vật lộn đế kiếm sống.
Tất nhiên, anh biết rằng những người như vậy có ở khắp mọi nơi trẻn thế giới.

Nhấn Mở Bình Luận