Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Có rể là chiến vương

Ví dụ, những đứa trẻ ờ miền núi, môi trường của chúng rất khó khăn, chúng không phải là không có nỗ lực, nhưng tầm nhìn của chúng, cho dù tốt thì cũng đã xác định chúng thực sự không thế kiếm được quá nhiều tiền.
Lê Văn Vân nhìn cảnh này mà trong lòng có chút xúc động. Bỗng một lúc nào đó, anh cảm giác trong cơ thể của chính mình đột nhiên run lên một chút, dường như có dấu hiệu chân khí muốn nổi lẻn.
Anh nhanh chóng đfêu chỉnh lại trạng thái của mình, khoanh chân ngồi xếp bằng!
Qua hơn mười phút, anh cau mày mờ mát ra, lộ ra vẻ thất vọng: ‘Haiz, xem ra cần thêm một thời gian nữa mới được, cũng không biết bao lâu mới khôi phục được. Xem ra lần có thể không sử dụng Tan Tử Cuồng Dũng thì vần nên không dùng mới được.”
Anh mở mắt ra, mặt trời từ từ nhô cao lên khỏi mực nước biển, bầu trời cũng từ từ sáng sủa hơn.
Phạm Nhược Tuyết và những người khác cũng đả dậy. Liễu Ngọc cũng đã tỉnh dậy, nhưng vì trên người có thương tích nên cô ấy vẫn nằm trên giường.
Phạm Nhược Tuyết đưa tiền cho cố Bạch, cố Bạch ra ngoài mua đồ ăn sáng. Lê Văn Vân thì về phòng và nói chuyện phiếm với Liễu Ngọc một lúc. Đám người Lê Văn Vân ăn sáng xong cũng không có việc gì làm.
Khoảng chín giờ sáng, dưới cửa vang lên một trận đập cửa.
Đám người Lê Văn Vân bước xuống cầu thang, sau đó mở cửa ra. Lê Văn Vân ngây ngẩn cả người. Anh phát hiện đứng ờ cửa là một tên đế trần nửa người trên, lưng đeo đại đao. Đó là tên tối hỏm qua, Đao Ba!
Anh ta vẫn mang theo chai rượu và con vịt quay ngày hôm qua, khi nhìn thấy đám người Lê Văn Vân, trên mặt lộ ra tươi cười: “Ai yo, tất cả đều ở đây à!”
Đao Ba tự cầm rượu đi vào trong phòng khách. Có vẻ anh ta khá quen thuộc với nhà Lại Tuân, còn chạy vào bếp lấy ra bốn cái chén.
Bởi vì người đi xuống là ba người Lê Văn Vân, mấy người Phạm Nhược Tuyết đều ở trên lầu.
Anh ta đặt cái chén lẻn bàn, rồi dùng túi vật liệu gia công mở vịt quay ra, vịt quay đều đẽ được cắt rất tốt.
“Nào nào nào, các anh trai, uống một chút nhé?” Đao Ba mở rượu ra rồi rót một ít vào trong chén của mồi người.
Lê Văn Vân phát hiện chai rượu này trước đây đã mờ ra. Anh ta cũng không rót nhiều lắm, một người rót chừng nửa phần, sau đó ho khan một tiếng rồi nói: “Cái đó, uổng xong rồi tỏi rót tiếp.”
Cố Bạch và Lý Thu đều không động đậy gì. Bọn họ nhìn Lê Văn Vân, trong khi Lê Văn Vân lại nhìn Đao Ba, trong lòng có hơi buồn cười.
‘Đều đứng đó làm gì vậy? Đế tôi nói cho các anh biết, ở khu Tội Ác này, muốn uổng một ly rượu không dẻ dàng như vậy đâu. Đi theo anh Đao Ba tôi, tôi mới có khả năng đưa các anh đi uống một ngụm rượu.” Đao Ba nói đến đây thì vổ ngực mình.
“Đừng có đứng đực ra đó nữa, tới ngồi đi. Không phải là các người coi thường tôi đấy chứ!” Anh Đao Ba cau mày hỏi: “Tôi biết rồi, chác hần là tên lão Lại kia lại nói xấu tôi với các anh đúng không? Tôi nói cho các anh biết, tôi xuất thân nghèo khó, chờ tôi trở thành đại ca của một vùng rồi, tôi sẽ bảo kê bọn họ miền phí, hoàn toàn không thu phí bảo kẽ của bọn họ!”
Lê Văn Vân thầm bĩu môi, trong lòng nói: “Nhìn anh như vậy thì thế quái nào cũng nghèo kiết ấy chứ!’
Lê Văn Vân cười nói: “Không có, làm sao có thế!”
Anh ngồi xuống. Đao Ba chủ động cầm chén lèn, chạm chén với đám người Lê Văn Vân, nhấp một ngụm, phát ra âm thanh do vị cay của rượu.
Anh ta ho một tiếng rồi nói: ‘Nào, con vịt này, muốn ăn cứ ăn. ở khu Tội Ác, không phải ai cũng có thế ăn thịt được đâu. Đi theo anh Đao Ba tôi, tỏi có thể đám bảo các người được ăn một miếng như vậy!”
Giọng anh ta trầm xuống, phát hiện ra ba người Lê Văn Vân đã cầm vịt quay lên cán.
Nhìn tốc độ ăn của đám người Lê Văn Vân, Đao Ba nghĩ rằng nếu mình tiếp tục chém gió nữa thì con vịt sẽ bị ba người Lê Văn Vân ăn hết mất!
Anh ta có chút đau lòng, cũng vội vàng cầm lẽn cán mấy miếng. Mây phút sau, trước mặt chỉ còn lại một đống xương.
Đao Ba nhìn đống xương trước mặt đám người Lẻ Văn Vân, trong lòng thầm mắng một câu.

Nhấn Mở Bình Luận