Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Có rể là chiến vương

 

Trên người bọn họ lại dính đầy bùn đất, nhưng cô bé Lại Dĩnh này lại tỏ ra khá thích thú. Trong tay cô bé ôm một cái gói to, bên trong có vài cái chai rỗng. Nó vui vẻ chạy lên một căn phòng ờ tầng một, bỏ cái chai trong túi vào một chiếc túi khác lớn hơn!
Cô Bạch bước tới cửa, nhìn cô bé và hỏi: “Em nhặt ve chai này để bán à?”
“Dạ!” Nha Đầu rất vui vẻ nói: “Cái túi này có thế đổi được năm đồng lucca đấy!”
Năm lucca!
ở thành phố này, đối với những người nghèo mà nói, thu nhập thấp, giá cả cao, năm lucca có thế chỉ mua được một cây kem que.
Nghe vậy, sổng mũi Cổ Bạch có chút đau xót, anh ta lại hỏi: *Vậy em bán kiếm tiền đế làm gì?”
Nha Đầu thì thầm: “Em muốn đế dành tiền mua cho mẹ chiếc nhần vàng.”
Một mục tiêu to lớn.
Nhưng cô bé lại đang thực hiện từng chút một.
Nghe vậy, cố Bạch cảm thấy trong lòng hơi hoảng. Anh ta thở ra một hơi, không hỏi nữa.
Chu Linh mua thêm gạo về, bữa trưa cũng không có thịt, thực ra dầu cũng rất ít, nên bà ấy đã chiên thêm khoai tây vụn và thêm một nồi lớn rau luộc. Nhưng đám người Lê Văn Vân không nói gì nhiều.
Sau khi ăn cơm xong, Nha Đâu ở nhà. Từ sau khi trong nhà có thêm mấy người Lê Văn Vân, Tiểu Nha Đầu dường như rất vui vẻ, thỉnh thoảng tới hỏi mây người Lê Văn Vân có cần giúp đỡ gì hay không.
Sáu giờ tối, sau khi ăn tối xong, Lại Tuấn lái xe tải chở ba người Lê Văn Vân đi đến quán bar Dạ Sắc.
Dọc theo đường đi, ông ta cũng cấn thận dặn dò: “Lẻ Văn Vân à, ba người các cậu mới đến một hai ngày, hẳn cũng biết đây là nơi như thế nào rồi. Ở chỗ của chúng ta, nếu có thế không trêu chọc người khác thì hãy cố gắng đừng trêu chọc. Quán bar Dạ Sắc này là quán bar lớn nhất của khu Đông. Thậm chí một số nhân vật lớn của khu khác cũng đến quán bar này chơi. Nếu bị người ta đánh chửi, có thế chịu đựng được thì chịu, thái độ tốt một chút, không chừng còn có thể lấy thêm được một ít tiền boa. Tôi nghe Trần Ngôn Thông nói, có mấy khách hàng hào phóng còn trực tiếp cho mấy ngàn lucca nữa đấy.’
Lê Văn Vân cười nói: “Nếu chúng tôi nhận được tiền boa thì sẽ dùng đê’ mua thịt, sau này chúng ta sẽ ăn thịt mỗi ngày! Đến lúc đó tiền mua thịt không cần chia đều nữa!”
Lại Tuấn nghe thấy những lời này của Lê Văn Vân thì cũng cười vui vẻ, sau đó nói: “Các cậu vẫn nên giữ lại cho mình mới tốt.”
Không lâu sau, chiếc xe dừng lại trước quán bar.
Không gian quán bar này khá rộng, có bảng hiệu rất to đứng ở đó, nhưng vì lúc này còn sớm nên không có nhiều người.
‘Tran Ngôn Thông đang ở cửa, các cậu nhanh đi qua đó đi! Nhớ kỹ lời tôi nói, đừng tranh cãi với khách hàng, có thể nhịn được thì cố gắng nhịn một chút.” Lại Tuấn dặn dò: “Chút nữa khoảng mười hai giờ tôi sẽ lái xe đến đây đón các cậu, buổi đêm ở đây rất nguy hiếm.”

Nhấn Mở Bình Luận