Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Có rể là chiến vương

Loay hoay một hồi, cô hỏi Lại Tuân: “Đúng rồi chú Lại, chú có biết Độc Thủ Hội là gì không?”
Chú Lại dập tàn thuốc trong tay ra, nói: ‘Thật ra Độc Thủ Hội phụ trách địa bàn của chúng ta, cũng chính là thế lực thu phí báo kê. ở khu Đông, bọn họ cũng xem như là thế lực lớn, đại khái xếp thứ ba.”
Nghe vậy, Lý Thu ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Lão đại, sao nghe Độc Thủ Hội này thấy quen thế nhỉ, chẳng lẽ chúng ta có quen biết à?”
Lẻ Văn Vân gãi đầu nói: “Không nhớ được, đã năm năm rồi, ai còn nhớ chứ, chác chỉ là một vai nhỏ thỏi.”
“Ồ!” Lý Thu gật đầu, cũng không đế ý lầm.
Khi Lại Tuấn nghe Phạm Nhược Tuyết hỏi vậy, ông ta cũng không suy nghĩ nhiều, họ không nghĩ rang đám người Lê Văn Vản lại có năng lực dính dáng đến Độc Thủ Hội, ỏng ta cau mày nói: “Đúng rồi, ngày mai chính là ngày Độc Thủ Hội sẽ đến thu phí bảo kê. Bình thường sẽ đến thu vào lúc chạng vạng, mỗi người là năm trăm, mọi người chuấn bị đi. Mấy người có sáu người thì chuấn bị ba ngàn.”
“Được rồi!” Phạm Nhược Tuyết nói xong lại hướng dẫn bọn họ bát đầu làm việc trờ lại.
Lê Văn Vân bước đến bên cạnh Phạm Nhược Tuyết, hỏi: “Ra tay với người ta à?”
Phạm Nhược Tuyết gật đầu nói: “Mấy tên Độc Thủ Hội đó định trêu chọc em, em đã đâm chúng vài kim nhưng không nguy hiếm đến tính mạng.”
Thân thể Lê Văn Vân run lên, người như Phạm Nhược Tuyết luôn có thê’ tìm được nơi rất đau đớn nhưng lại không chết được, trong lòng anh thầm cầu nguyện cho những người đó rồi lui ra một bên, không quan tâm lắm đến chuyện này.
Trước khi anh khôi phục chân khí cần phải khiêm tổn một chút, nhưng cũng không có nghĩa là họ thật sự sợ những chuyện phiền phức. Hiện tại bọn họ có bốn người có thế ra tay, bốn người này đủ đế ứng phó với đại đa số trường hợp, chỉ cần không phái là lão đại chân chính cúa thành phố Tội Ác thì bọn họ không sợ.
Và ngay cả khi các lão đại ra mặt, Lê Văn Vân cũng có cách riêng của mình.
Điều hòa, bình nóng lạnh,… được lâp hơn một tiếng đồng hồ, khi láp xong đã gần trưa, cơm canh cũng đã chuẩn bị xong.
Bởi vì Phạm Nhược Tuyết mua rất nhiều thịt và gạo, bữa ăn này là bữa ăn ngon nhất mà đám người Lê Văn Vân được ăn ở thành phố này.
Tất nhiên, dù sao thì kỹ năng nấu nướng của Chu Linh cũng ở mức trung bình, đổi với họ, chỉ cần có thế ăn đủ no là đã rất ngon rồi, cố gắng đừng nghĩ đến hương vị cũng được.
Cô bẻ rất vui, cử ôm cuốn sách mà Phạm Nhược Tuyết mua
cho ở bên cạnh xem, tuy không hiếu nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhán của cô ấy vẫn tràn đầy hứng khởi.
Đến chiều, hai vợ chồng tiếp tục đi làm.
Vào buổi tối, khi đám người Lê Văn Vân ra ngoài làm việc ờ quán bar, Phạm Nhược Tuyết bổng kéo Lê Văn Vân lại và nói: “Nếu mọi người không muốn xảy ra xung đột với những người đến thu phí bảo vệ vào ngày mai thì tốt hơn hết là tối nay kiếm được nhiều tiền vào, giờ em chỉ có một trăm trong tay thôi.”
Lẻ Văn Vân chầng biết làm sao nhưng cũng chỉ đành gật đầu.
Tất nhiên, kế hoạch của Lê Văn Vân là trả cái gọi là phí bảo vệ trước, sau đó đế Cố Bạch tìm cách lấy lại.
Báy giờ tối, bọn họ đúng giờ xuất hiện ở cửa quán bar.
ở lối vào của quán bar, Trần Ngôn Thông vẫn ờ đó, nhưng trên mặt đã bị quấn rất nhiều băng. Đúng lúc Hứa Lão Tam đi ngang qua, nhìn thấy anh ta và nói: “ôi chao, tôi đã nói thầng nhóc này quá đen đủi rồi, bị người ta đánh chứ gì?”
Trần Ngôn Thông cười nhạt: “Tối hôm qua tôi uống quá nhiều nên bị ngã, không phải việc của anh!”
Hứa Lão Tam cũng không tức giận, vổ vổ vai Trần Ngôn Thông, sau đó nhìn thấy đám người Lê Văn Vân thì hỏi: “0, ba người mới lại đến nữa à, thế nào, có muốn đến chỗ tôi làm không? Tôi chỉ lấy hai mươi tệ, còn tiền boa này nọ sẽ không trừ vào đâu.”
Lê Văn Vân ngạc nhiên, Hứa Lão Tam này trượng nghĩa đến
thế à?
Trần Ngôn Thông cười khẩy: “Bọn họ là người của tôi, anh cũng đừng vươn tay dài quá.”
Hứa Lão Tam mỉm cười, không nói gì và đi về phía quầy bar.
“Mấy người đi thay quần áo đi, vẫn là phụ trách địa bàn ngày hôm qua!” Trần Ngôn Thông nhìn mấy người Lê Văn Vân bầng ánh mát sợ hãi.
Lê Văn Vân cũng không đối người, chỉ cần Trần Ngôn Thông thành thật thì không cần phải đối người.
Hơn nữa họ cũng không rõ về Hứa Lão Tam lám, nhưng lại hiểu rất rõ về Trần Ngôn Thông.
Ba người bước qua Trần Ngôn Thông và đi vào phòng thay đồ, lúc này hầu hết mọi người cũng đã đến làm việc từ sớm, trong phòng thay đồ cũng có khá nhiều người, nhưng ngoài những người quen biết nhau ờ ngoài từ trước thì hầu hết bọn họ đều tự biết chính mình, không thể nào chào hỏi lẫn nhau được.
ở thành phố này, điều còn thiếu nhất là lòng tin giữa con người với nhau.

 

Sau khi thay quần áo xong, Lê Văn Vân nhanh chóng đến khu vực mình phụ trách và ổn định vị trí.
Trong quán bar, có người chậm rãi bước vào.
Đột nhiên hai mát Lẻ Văn Vân hơi sáng lên, nhìn thấy hai người phụ nữ Châu Á vô cùng xinh đẹp đang đi vào quán bar, hai
người nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Lê Văn Vân thì ánh mắt của họ cũng không khỏi giật giật.
Sau đó lập tức đi thắng về phía Lê Văn Vân.

Nhấn Mở Bình Luận