Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Có rể là chiến vương

Dường như Chu Linh Linh đâ say, cô ta dựa vào người của Lê Văn Vân, líu ríu nói: “Buổi tối ở với tôi, tôi sẽ cho anh năm ngàn.”
Lám Khả Hân hơi sửng sốt, vội vàng nói: “Linh Linh, cậu điên rồi, người này chỉ giống anh ấy thôi chứ không phải anh ấy. Anh ta không phải lè số không, cậu lại muốn đưa anh ta về ngủ ư?”
“Tớ mặc kệ, nhìn giống nhau là được, tớ sẽ tướng tượng là anh ấy.” Chu Linh Linh nói xong, sau đó vòng tay qua cố Lê Văn Ván, thở ra một làn hơi nhẹ: “Về với em nha.”
Trái tim Lê Văn Vân cũng đập dữ dội, một người đẹp thế này lại đưa ra yêu cầu như thế, con mẹ nó, ai mà chịu được.
Anh thở dài một hơi và nói: “À, người đẹp, tôi xin lỗi, tôi chỉ phục vụ chứ không bán thân. Tất nhiên, nếu cô bảo tôi đi với cô mà không đưa tôi tiền thì có lẽ tôi rất vui.”
Lâm Khá Hân hơi sửng sốt, cô ta phát hiện Lè Văn Vân thật kỳ quái.
Có vẻ Lê Văn Vân rất thích tiền, lúc nãy họ đưa tiền boa cho Lê Văn Vân có thế nhận ra điều đó. Thế nhưng bây giờ họ đưa cho Lẽ Văn Vân năm ngàn, hơn nữa ý tứ của Chu Linh Linh rất rõ, lả trá tiền thù lao đế Lé Văn Vân ngú với cô ta.
Đây chính là người đẹp cao cấp đấy, cho dù là khuôn mặt hay vóc dáng đều thế.
Nhưng… Lẽ Văn Vân lại từ chối, nói rang anh sẽ sẵn lỏng nếu không đưa tiền.
Chu Linh Linh bĩu môi nói: “Một vạn!’
“Không đi! Tôi không phải loại người như vậy.” Lê Văn Vân vội nói.
“Hai vạn!” Chu Linh Linh lại nói.
“Xin hãy tôn trọng tôi!” Lê Văn Vân nói.
Lê Văn Vân có giới hạn của riêng mình, nếu không trá tiền thi chỉ coi như hẹn hò, sau đõ mọi người không ai chịu trách nhiệm với ai cả, thật ra như vậy đối với anh lại chẳng có chuyện gì.
Nhưng đây là cô ta lấy tiền đập vào mặt, đây không phái là bán anh sao? Trong lòng anh tuyệt đối không thế chấp nhận chuyện như vậy.
“Hừ!”
Chu Linh Linh lấy một nâm tiền từ trong túi xách cúa cô ta rồi nhét vào trong túi Lê Văn Vân, mảng: ‘Tôi cho anh tiền, đi với tôi, tôi cho anh năm vạn… Buổi tối ngủ với tôi.”
Cô ta không biết mình đã lấy ra bao nhiêu tiền, lúc này rất nhiều người cũng nhìn sang, khi nghe thấy yêu cầu vò lý cúa Chu Linh Linh, mọi người đều nhìn Lê Văn Vân với vẻ ghen tị, nhưng khi nghe Lê Văn Vân từ chối, họ lại thở phào!
“Ôi, dù sao cũng là con gái của Chu Bầng nên đúng là người bình thường không dám đi. Tuy rầng là Chu Linh Linh chủ động nhưng với tính cách của Chu Bầng, đối với loại người không có xuất thản như anh ta sẽ không chịu nối lứa giận của
ông ta.”
“Đúng vậy, nhưng nếu Chu Linh Linh kèu tôi, tôi có thể ờ bên cô ta cả đêm thì dù chết cũng đáng.”
Lâm Khả Hân nhìn bộ dạng say khướt của Chu Linh Linh, vội vàng nói: “Linh Linh, cậu đừng nói nữa, có thấy mất mặt hay không hả? Đi theo tớ đi.”
Sau khi nói xong, cô ta nói với Lẽ Văn Vân: “Mau giúp tôi đưa cô ấy ra ngoài!”
Đây cũng là một trong những công việc của Lê Văn Vân, khách hàng yêu cầu dìu họ ra ngoài thì anh phải làm, đương nhiên anh không chịu trách nhiệm khi đi ra khỏi quán, đây cũng là một quy định của quán bar Dạ Sâc.
Lê Văn Vân cẩn thận nhét tiền mà Chu Linh Linh đã đưa cho anh vào trong túi, hắng giọng rồi sau đó cùng Lâm Khả Hân đưa Chu Linh Linh đi ra ngoài.
Sau khi lên xe, Chu Linh Linh còn kéo quần áo của Lê Văn Vân nói: “Buổi tối ngủ với tôi đi.”
Lâm Khả Hân không thế chịu được nữa, cô ta dùng tay chém Chu Linh Linh một nhát khiến cô ta bất tinh, sau đó nhìn Lẻ Văn Vân nói: “Anh… thật thú vị, anh rất thích tiền nhưng lại không vi tiền mã bán thân, như vậy cũng khiến tôi coi trọng anh hơn. Quay về nỏi với người bạn kia của anh, ngày mai tôi sẽ đến đây đón anh ta.”
Lê Văn Vân gật đầu, dường như Lâm Khả Hân không quan tâm đến việc uống rượu hay bất cứ thứ gì nữa, cô ta cứ thế lái xe đi, chiếc xe cô ta đang lái là một chiếc xe thế thao màu bạc.
Nhìn thấy bọn họ rời đi, Lê Văn Vân sửa sang lại quân áo, cười nói: “Với thế lực sau lưng các cô, chắc chán sau này sẽ còn gặp lại. Đợi chân khí của tôi khôi phục rồi, các cô biết được thân phận của tôi mà không chủ động yêu thương nhớ nhung mới lạ đó. Đến lúc đó tôi đều ôm cả hai trong tay…”
Nghĩ đến lúc ấy, Lê Văn Vân không khỏi nhếch lên một nụ cười trên khóe miệng.

Nhấn Mở Bình Luận