Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Có rể là chiến vương

Nhà hàng này được tính lè một nhà hàng khá cao cấp ở khu Đông. Vốn đang là thời gian ăn tối nhưng cả nhà hàng không có được mấy người.
Chỉ có ờ vị trí chính giữa, có một cái bàn, trên cái bàn đó có một người đang ngồi, phía sau anh ta có hai hàng người đang đứng.
Tuổi của anh ta không lớn, mái tóc được chải chuốt bóng mượt, toàn thân mặc âu phục, đi giày da, trông dáng vẻ như một công tử văn nhá.
Nhưng ánh mát của anh ta khi vừa nhìn thấy Lâm Khả Hân và Cố Bạch, vẻ mặt của anh ta liền trở nên u ám khó coi.
Đột nhiên anh ta vỗ bàn, sau đó đứng dậy, nói: ‘Tháng oât con kia, mày lấy tay đặt trên người Khả Hân xuống!”
CỐ Bạch bĩu mỏi, nói: “Anh chỉnh là cái tên dãy dưa với bạn gái cúa tôi đấy à? Cánh cáo anh, Khá Hản đã có bạn trai rồi, chính là tôi, sau này anh đừng có dây dưa với cô ấy nữa. Cũng không tự nhìn lại xem mình có cái bộ dạng gì, trông cứ như mấy khúc cây ấy, còn bày đặt bât chước người ta cua gái.”
Lâm Khả Hân ngây người, cô ta cứ nghĩ đưa Cố Bạch đến cho tên Nato kia nhìn một cái, đế anh ta hết hy vọng. Cô ta vốn cho râng cố Bạch không biết ăn nói, chỉ đứng ớ bẻn cạnh làm ra vẻ bạn trai của cô ta thôi. Nhưng cô ta không ngờ rầng Cổ Bạch lại chủ động như thế, hơn nữa… còn kiêu ngạo như vậy.
Quá nhiên, sau khi tiếng cố Bạch vừa dứt, mặt Nato tái mét. Anh ta đột nhiên đứng bật dậy, nhìn chòng chọc vào Cố Bạch,
nói: “Mày muốn chết hả?’
Mấy người đứng sau lưng anh ta nhanh chóng bước đến đứng vây quanh bọn họ.
Vẻ mặt Lâm Khả Hân thay đối. cô ta hối hận muốn chết rồi. Cô ta không ngờ cố Bạch lại to gan như vậy!
Trên thực tế, Cố Bạch có ý định muốn khoe khoang trước mặt mỹ nữ, còn về việc Lê Văn Ván dặn dò phải khiêm tốn gi đấy, anh ta đã quên mất từ đời dương nào rồi.
“Nato, anh muốn làm gì? Tôi cho anh biết, nơi này là khu Đông!” Lâm Khả Hán vội vàng nói.
Nato cười khấy, nói: “Khu Đông thì sao, thằng oất này dám ăn nói lố mãng với tôi, nó đáng chết!”
Nói xong, anh ta thán nhiên nói tiếp: “Giết!”
Cùng lúc đó, ở một nơi khác tại trung bộ khu Đông, có một tòa nhà nâm cách biệt, bẽn trong tòa nhà cách biệt đó, một người trung niên đang ngồi trên chiếc ghê sô pha. òng ta cau mày, nhìn gã kế toán mặc âu phục đứng trước mặt mình.
“Minh giáo? Chưa từng nghe nói đến thế lực này, chúng nó mới tới phải không!” Người đàn ông trung niên mở miệng hỏi.
Ông ta là đầu sò của Độc Thủ Hội, một người đàn ỏng gốc Á, tẽn là Phác Đông Quân.
“Đúng vậy, nó mới tới, đại khái chỉ có mấy người thôi. Theo như Bành Mãnh kế lại, tèn đã ra tay ít nhất thuộc cao cấp!” Gã đeo mát kính trước mặt ông ta đáp.
“Cao cấp?” Phác Đông Quân cười khấy, nói: “Có lẽ thế, nó mới dám khiêu chiến chúng ta, tất nhiên lả đã điều tra về chúng ta rồi. Chỉ sợ người này tối thiếu là đỉnh cấp tiêu chuấn. Còn hai người không ra tay, thân thủ cũng không thấp. Chẳng qua chỉ lả người mởi, hắn là cũng chắng phải hạng ghé gớm gì. cái thế lực tụi nó nói châc chí vừa được thành lập thôi, chúng ta chấp nhận khiêu chiến cũng được.”
Nói xong, ông ta thở dãi một hcri rồi hỏi: “Tụi nó tất thảy chi có ba nam đúng không, tao xem như tụi nó đều là ba tên đinh cấp, tao lên cấp trên mượn mấy người đỉnh cấp xuống. Đảm bảo không tý sơ hở nào!”
Nói xong, ông ta ngẫm nghi rồi móc điện thoại ra!
Nơi này cũng có điện thoại, đương nhiên bọn họ không thể nào gọi cước đường dải quốc tế được. Mà chi có thế sử dụng được nội trong hòn đáo này thôi, tín hiệu cũng chí bao phú trong hòn đảo này.
Điện thoại ớ bẽn ngoài gọi lèn đảo cũng không có một chút tín hiệu nào!
Sau khi ông ta lấy di động ra thì gọi đi, nhanh chóng nói vào trong điện thoại: “Tra giúp tôi một chút, xem nội tinh của một tố chức tên là Minh giáo.”
Hàng xóm của Lại Tuấn liên tục chạy tới hỏi.
Lại Tuấn bất đâc đĩ cũng chỉ có thế thành thành thật thật giải thích với bọn họ. Sau khi mấy người hàng xóm kia biết chuyện, bọn họ đều khiếp sợ. Bọn họ không ngờ là đám người mới tới được Lại Tuấn chứa chấp lại khiêu chiến với Độc Thủ Hội!
Đa số mọi người đều cám thấy đám người Lê Văn Vân này điên hết rồi.
Đương nhiên, bọn họ cũng khá mong chờ. Bởi vi Lại Tuấn nói với bọn họ râng nếu như Lẽ Văn Vân đánh thâng, cậu ta sẽ không lấy một đồng phí bảo kê nào.
Nó có nghĩa là mỗi người bọn họ mỗi tháng cỏ thế dư ra thêm 500 lucca.
Đổi với những người khu dân nghèo này, khoản tiền này đủ để cứu lấy tinh mạng của bọn họ.
Đồng thời, ờ một nhà máy bỏ hoang trong khu dân nghèo khu Đông, bên trong nhà máy có một căn nhà gô, nơi này chính là căn cử của Minh giáo. Và chỗ này cũng chỉnh là trụ sờ của Đao Ba.
Anh ta dang ở ngay bên cạnh căn nhà gổ, cau mày nhăn nhó!

 

Lúc này, một người đang chạy về phía bọn họ, người nảy tuối tác không lớn lắm, trông cỡ mười bảy mười tám tuối. Tóc tai của cậu ta hơi khô, dáng người cũng gây nhom, xem ra là do ảnh hưởng không tốt gảy nẽn.
Mà cậu ta, chính là một trong hai người thuộc Minh giáo.
“Anh Đao Ba, anh Đao Ba!” Cậu ta lao tới, nói: “Quả nhiên em không nhìn sai người!”
Đao Ba ngồi ớ bẽn kia nghe nói vậy, trên mặt xuất hiện nụ cười, nói: “Cậu nghĩ lè tôi nói đùa cậu chác? Nói cho cậu biết nhé, theo tôi lăn lộn, tiền đò rộng mở! Chờ thế lực của chúng ta phát triến rồi, sau nảy chúng ta ăn ngon uống say cũng không thành vấn đề!”
“Em biết rồi, ban đầu em cứ nghĩ anh sẽ âm thầm phát triển thế lực, không ngờ là anh lại oai như thế, khiêu chiến với đám người Độc Thủ Hội. Bây giờ khu dân nghèo bên này, rất nhiều người đều biết chuyện này dấy. Minh giáo chúng ta sẽ khiêu chiến vởi Độc Thủ Hội! Ba ngày sau là phải chiến đấu rồi. anh định một mình đối đầu với bọn họ sao? Anh đúng là anh dũng thiên hạ vô song!” Cậu chàng gây nhom kia tò vẻ sùng bái với Đao Ba!
Đao Ba sứng sốt, ngay sau đó, mồ hôi lạnh chầm chậm rịn ra trên trán anh ta, hết giọt mẹ tới giọt con!

Nhấn Mở Bình Luận