Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Có rể là chiến vương

Thật ra, lần này khiêu chiến anh cũng không định đế Đao Ba ra mặt, nhưng không ngờ anh ta lại tự tìm đến đây.
Đối phương nhiều người thì sao chứ?
Người Gác Đêm không nâm trong Địa Báng nhưng nếu lấy một mình Cố Bạch ra so thì thực lực của họ cũng tuyệt đối xếp thứ hai mươi trong Địa Bảng.
Còn có con át chủ bài Lý Thu, nếu sử dụng tốt còn uy hiếp được siêu cấp. Khiêu chiến với một thế lực nhỏ như vậy, đương nhiên sẽ chẳng là vấn đề gì với họ, thậm chí không cần đến Phạm Nhược Tuyết phải ra tay.
Phạm Nhược Tuyết, Người Gác Đêm số bảy, nếu nằm trong Địa Bảng cũng phải xếp thứ mười, thậm chí là thứ năm.
“Chúng ta còn có người giúp đỡ à?” Lê Văn Vân hỏi.
“Tôi còn có một người bạn cũ, cũng không biết anh ấy có bằng lòng giúp không, là cao thủ đỉnh cấp, hơn nữa còn là giỏi nhất trong đám đính cấp.” Vé mặt Đao Ba rất rối rắm, vừa nói vừa cầm cây đao trên bàn lên, dường như không muốn nói chuyện phiếm với đám Lê Văn Vân nữa, chậm rãi cầm đao đi ra ngoài.
“Tôi đã nói người này chơi rất đẹp mà!” Đợi Đao Ba đi rồi, Lý Thu cười nói.
Lê Văn Vân cũng sờ cầm, ở một thành phố như thế này, không cỏ người như Chu Linh, mà người như Đao Ba cũng rất hiếm.
Kê’ cả những người có thế lực lớn, bọn họ có rất nhiều đàn em nhưng cũng chỉ vì lợi ích trước mât mà thỏi.
“Rửa mặt rồi ngủ đi.” Lê Văn Vân nói.
Trong hai ngày tiếp theo, ba người Lê Văn Vân vẫn đến quán bar đế nlàm việc như thường lệ để nghe ngóng một số tin tức, nhưng Ngao Húc không hề liên lạc vởi họ. Rõ ràng là Doãn Thi Đan trốn rất kỹ, không hề có một xíu tin tức gì lộ ra ngoài.
Tin tức về cuộc thách đấu của Lê Văn Vân cũng đang từ từ lan truyền ở khu Đông, đương nhiên người của các thế lực lớn cũng không có hửng thú lâm với chuyện này, dù sao theo ý kiến của bọn họ thì đây cũng chỉ là một cuộc chiến vụn vặt mà thôi.
Những người chú ý đến chuyện này đều chỉ là mấy thế lực nhỏ.
Đương nhiên, mấy ngày nay không phải Lê Văn Vân không có thu hoạch gì. Trong quán bar, anh cũng biết gần đây khu Đông không hề thái bình như vẻ bề ngoài của nó, trừ Lê Văn Vân ra còn có một thế lực mới rất mạnh, cũng là một người trẻ tuổi mới đến thành phố Tội Ác.
Lúc đầu Lê Văn Vân rất mong đợi, cho rằng Hoàng Thi Kỳ đã tìm được đám người Khương Vf nẽn đã âm thầm phát triển thế lực của chính mình tại đây.
Kết quá là tối hỏm đỏ, trong quán bar, Lê Văn Vân nhìn thấy những người đến từ thế lực mới. Đúng thật đều là mấy người trẻ tuổi, đại khái là khoáng hai mươi ba mươi tuổi, toàn bộ đều là người phương Tây.
Lè Văn Vân suy nghĩrầng đó có thế là Người Gác Đém từ phương Tây gửi người trẻ tuổi đến đây đế rèn luyện kinh nghiệm hoặc chấp hành nhiệm vụ.
Đương nhiên, Lê Văn Vân cũng âm thầm nhớ kỹ những người này, dù sao sự xuất hiện của bọn họ có thể liên quan tới Demps.
vẫn không có tin tức gì của Hoàng Thi Kỳ và Khương Vĩ cả.
Dưới tình hình chân khí chưa thế khôi phục, bọn họ chỉ có thế tự mình điều tra chuyện này.
Tất nhiên, đối với chuyện Hodges thừa nước đục thả câu, cùng với thời gian cứ trôi qua khiến nổi tức giận trong lòng Lẻ Văn Vân cũng không ngừng tăng theo. Anh dự định khi nào khôi phục chân khí, ăn xong hai khúc xương rồng sẽ đi tìm Hodges đánh cho một trận.
Hai ngày nay Lê Văn Vân không gặp ông chủ lớn nào, tiền boa cũng không kiếm được bao nhiêu, nhưng bời vì Cố Bạch kiếm được năm vạn nên tạm thời bọn họ cũng không thiếu tiền!
Thấm thoát đã đến buổi chiều của ngày khiêu chiến.
Náng gay gắt!
Vào ngày này, đám người Lê Văn Vân dự định sẽ không đi làm, họ sẽ ở lại nơi này trong ba ngày tới.
Buối trưa, hầu hết cả phố đều đỏng cửa, bởi vì đến tối nơi này sẽ trờ thành bãi chiến trường. Đao kiếm vô tình, thậm chí đến buối chiều có thế sẽ sống mái với nhau rồi, cho nên… những người trên con đường này, hoặc là tránh ra ngoài thành hoặc trốn ở trong nhà.
Họ đã quen với cuộc sống như vậy và cũng có kinh nghiệm đối phó với những chuyện này.
Đối với họ, chuyện khiêu chiến xảy ra như cơm bữa, đặc biệt đối với người dân khu ở chuột mà nói, chầng qua đó chỉ là thay đối nhóm người thu phí bảo kê mà thôi.
Đương nhiên, lần này thì khác, dù sao Lê Văn Vân cũng đã lẽn tiếng, nếu bọn họ thằng thì sẽ không thu phí bảo kê con phố này.
Ở phía nam của thành phố, ở vị trí rìa nhất, có một ngôi nhà, trước cửa ngôi nhà này có một người đàn ông. Trông anh ta rất mệt mỏi thăng trầm, tóc tai bù xù như tố quạ, vừa dài vừa
rối tung. Trên gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi theo năm tháng, ánh mắt cũng nhuốm màu thời gian đục ngầu.
Nhìn cách ăn mặc của anh ta trông giống như một người đàn ông vô gia cư, trên mặt đất trước cửa nhà anh ta có rất nhiều chai rượu, và anh ta cũng cầm một chai rượu trên tay.
Anh ta cứ ngồi ở cửa, ngây ngốc nhìn về phía trước.

Nhấn Mở Bình Luận