Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Có rể là chiến vương

 

Phía trước, Đao Ba cầm cây đao trong tay đứng đó nói với người ở cửa: “Lão đại, tối nay tôi sẽ đấu với Độc Thủ Hội, mấy người mới mà tôi tìm được rất có tiền đồ.”
Người đàn ông vô ga cư kia nâng đôi mát mờ đục của mình lên liếc nhìn Đao Ba.
“Nhưng lão đại à, rất có thể tòi sẽ chết ô đó, sau này sẽ không mang rượu đến cho anh được nữa.” Đao Ba cười nói: “Sau này anh hãy ở đây sống cho tốt vào, hãy cố lên. Thật ra mối thù đó cũng không phải không có cách, lỡ như anh đạt tới siêu cấp thì sao? Đến lúc đó tìm được Demps, cho dù có chết cũng phải cán một miếng thịt của anh ta.”
Nhìn người đàn ông vô gia cư bất động, Đao Ba lặng lẽ thở dài, sau đó anh ta quỳ xuống lạy người đàn ông kia nói: “Lão đại, ơn cứu mạng của những năm này, hãy bảo trọng, cảm ơn anh!”
Nói xong, anh ta thờ hát ra, siết chặt cây đao trong tay, đứng dậy, quay người bước đi!
Mới đi được vài bước, anh ta chỉ cảm thấy một luồng gió rít bên tai thì đã thấy người đàn ông vô gia cư đứng trước mặt, quay lưng lại với anh ta, trên lưng người đàn ông vô gia cư mang theo hai thanh đao, một dài và một ngân!
“Lão đại, anh đây là…” Đao Ba sững người trong giây lát!
“Vì tất cả những gì đang sống!” Người đàn ông ăn mặc như một kẻ vỏ gia cư nói một cách bình tĩnh, sau đó cất bước đi về phía khu Đông.
Sáu giờ tối, cả con phố đã vâng bóng người, chỉ có ánh đèn đường mờ ảo, đồng thời bên trong con phố đã bát đầu rất đông người tuôn ra.
Nếu đế ý sẽ thấy nhiều người đã bát đầu bước vào một số tòa nhà cao tầng bên cạnh toàn bộ con phố. Tất cả đều hướng mát ra đường, như thể họ đến đây để theo dõi trận chiến.
Mặc dù cuộc chiến này không thế thu hút được sự chú ý của những lão đại, nhưng cùng một cấp bậc với Độc Thủ Hội hoặc những thế lực cao hơn cũng vẫn đế ý đến.
Cùng lúc đó tại quán bar, một chiếc xe hơi màu trắng bạc dừng ở lối vào của quán, Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh xuống xe, đi vào trong, ngay sau đó, người phục vụ đã ra chào hỏi họ.
Chu Linh Linh nhìn xung quanh, cau mày nói: “Gọi người phụ trách của mấy người đến đây.”
Người phục vụ cau mày, sau đó gật đầu, nhanh chóng gọi Trần Ngôn Thông ra. Sau khi Trần Ngôn Thông nhìn thấy Lám Khả Hân và Chu Linh Linh thì sắc mặt hơi thay đối, anh ta nhanh chóng lễ phép nói: “Xin hỏi hai vị có gì cần dặn dò ạ?”
“Người đã phục vụ cho tôi lần trước đâu? Lê Văn Vân và cố
Bạch… Sao không thấy họ?” Lảm Khá Hân hỏi.
Trân Ngôn Thông hơi sửng sốt, sau đó thở dài nói: “Bọn họ… Sau này sẽ không tới đây nữa.”
Nếu để ý sẽ thấy trong ánh mắt của Trần Ngôn Thông có một tia vui mừng khôn xiết.
“Ý anh là gì?” Đôi mát của Lâm Khả Hân đột ngột nheo lại.

Nhấn Mở Bình Luận