Hơn một tiếng sau Lý Thu mới được Ngao Húc chờ về, lúc quay về, trên gương mặt còn nở nụ cười ngốc nghếch kỳ quái.
Có lẽ lại bị người phụ nữ kia chọc ghẹo mấy câu.
Tâm sáu giờ rưỡi tối, hai người lại đi tới quán bar.
Lúc Trần Ngôn Thông nhìn thấy hai người Lê Văn Vân xuất hiện thì vẻ mặt trở nên hơi kiêng kỵ, anh ta đẽ biết chuyện ở phố Ổ chuột rồi.
Đồng thời anh ta cũng biết Cố Bạch là một đỉnh cấp.
Lúc biết được mọi chuyện, sống lưng anh ta liền toát mồ hôi lạnh, không ngờ anh ta lại đi trêu chọc một đỉnh cấp.
Hai người Lê Văn Vân vần hờ hững giống như lúc trước, chắng hề để tâm đến Trần Ngôn Thông, mà sau khi đi thay đồ thì đứng ở vị trí mà anh ta đã chí định.
Màn đêm đã buông xuống, trong quán bar cũng bắt đâu trở nên hơi náo nhiệt.
Lê Văn Vân vần phụ trách ba ghế dài.
Tâm tám giờ tối, Lê Văn Vân tiếp đón vị khách đầu tiên ở ghế dài.
Đây là một người phụ nữ có gương mặt phương Đông, vé ngoài tầm trung, nhưng vóc dáng lại khá đẹp, hình như cô ta chỉ đi có một mình. Sau khi ngồi xuống ghế dài, giọng điệu cô ta bình tĩnh nói: “Anh mau mang rượu lên đây!”
Lê Văn Vân đưa thực đơn cho cô ta.
Cô ta dứt khoát ném thực đơn qua một bên rồi nói: “Rượu, rượu gì cũng được!”
Lê Văn Vân sửng sốt, bây giờ anh mới quan sát kỹ người phụ nữ này.
Cô ta tầm ba mươi tuối, không trang điếm, giữa hai hàng lông mày cực kỳ phiền muộn, rỗ ràng tâm trạng khá tồi tệ, không biết là bị người khác bỏ rơi hay là chồng đi ngoại tình.
Lê Văn Vân thở hât ra, anh tùy ý chọn một loại rượu, rồi đưa tới trước mặt cô ta.
Hình như người phụ nữ rất hào phóng, cô ta dứt khoát khui chai rượu, rồi bắt đầu đưa lèn miệng uống.
Tất nhiên phụ nữ có chút sác đẹp này sẽ thu hút sự chú ý của một số người, không ít người nhìn qua bên này bằng ánh mắt đầy hứng thú, thỉnh thoảng còn có mấy người đàn ông đi tới bât chuyện, cũng có người đưa rượu cho cô ta.
Toàn bộ người tới bât chuyện đều bị cô ta mắng chửi đuối đi, nhưng nếu đưa rượu tới thì mặc kệ là ai, cô ta cũng sẽ uống thẳng vào bụng, chầng hề quan tâm trong rượu có thứ gì không.
ở thành phố này, chuyện bỏ thuốc lừa con gái ở trong quán bar thường hay xảy ra, nèn con gái ở trong quán bar đều cực kỳ cấn thận đối với ly rượu mà người khác đưa tới, bình thường sẽ không bao giờ uống, nhưng người phụ nữ lại giống như mặc kệ tất cả, aí tới cũng không từ chối, có bao nhiêu cũng uống hết vào bụng.
Lê Văn Vân cũng không đế tâm cho lám, anh cũng chẳng quen người phụ nữ này.
Hơn nữa thời gian dần trôi qua, mấy bàn khác cũng đã có người tới nên anh dần dần trở nên bận rộn.
Sau khi sâp xếp khách ốn thỏa, Lê Văn Vân mới đứng ở giữa các bàn.
Hình như người phụ nữ này hơi say rồi, gò má bát đầu đỏ ửng, cô ta nghiêng đâu, nhìn về phía Lê Văn Vân nói: “Nào, anh
uống với tôi hai ly đi!’
Hình như cô ta cảm thấy uống rượu một mình hơi nhàm chán, nên dứt khoát nói với Lè Văn Vân.
“À, chúng tôi không được uống rượu của khách.” Lê Văn Vân nói với cô ta.
Trên mặt người phụ nữ hiện lên tia khinh bỉ, dứt khoát lấy ra ba tờ một trăm luca đế xuống bàn nói: “Anh hãy uống rượu với tôi đi! Chỉ cần anh khiến tôi uống say thì buổi tối hôm nay ba trăm luca này và cả người tôi đều sẽ thuộc về anh.”
‘Thật mỉa mai, quả nhiên phụ nữ ở khu Tội Ác đều sống buông thả!” Lê Văn Vân thầm máng.
Anh ho khan nói: “Thật ra có tiền hay không không quan trọng, chủ yếu là tôi khát nước nên cũng muốn uống một chút.”
Dứt lời, Lê Văn Vân liền ngồi xuống đối diện cô ta, sau đó rất tự nhiên cầm lấy ba trăm luca này cất vào túi.
Anh không chú ý tới, trên tầng hai, Doãn Nhu đang cầm một ly rượu vang đứng bên cạnh cửa sổ, chứng kiến cảnh tượng này, trên mặt bà ta không khỏi nở nụ cười.
“Nhìn thấy cậu ta tới đây làm nhân viên phục vụ, quả thật rất thú vị.” Doãn Nhu khẽ cười nói,
Tất nhiên Lê Văn Vân không hề hay biết mình đang bị người ờ trên tầng hai nhâm trúng.
Anh ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ, hình như người phụ
nữ chỉ muốn uống rượu, nên Lê Văn Vân uống cùng cô ta mấy ly. Một lúc sau, hình như người phụ nữ không thế chống đỡ được nữa, nên bắt đầu khóc lóc.
“Con gái tôi… biến mất rồi.” Cô ta bồng lẻn tiếng: “Con bé chỉ mới bốn tuổi, vậy mà đã biến mất rồi.”
Lê Văn Vân sửng sốt, cực kỳ cạn lời.
Con gái cô mất tích, chẳng phải cô nên đi tìm con gái cô hay sao? Tại sao lại chạy tới đây uống rượu thế?
Anh không khỏi nhíu mày nói: “Con gái cô mất tích thì cô nên đi tìm con bé chứ? Cô hãy đi tìm ở những nơi hai người thường đi tới, hoặc những nơi mà con bé thích chơi đùa.”
“Vỏ ích thôi.” Người phụ nữ ngấng đầu lên nhìn Lẻ Văn Vân, rồi nắm lấy tay Lê Văn Vân, như muốn tìm một nơi đế dựa vào. Cô ta khóc như mưa nói: “Tôi đã đi tìm hết rồi, tôi đã đi tìm hai ba ngày nay, nhưng tiếc rầng vẫn không tìm thấy, cũng có mấy người vô duyên vô cớ mất tích y như thế, ngay cả thi thế cũng không tìm thấy.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!