Trong quán bar Dạ Sắc, Lê Văn Vân đang đứng qua một bên, tay anh nám lấy cố tay người đàn ông mặc đồ vest kia, hờ hững nói: “Hình như đây không phải là bà xã của anh.”
Người đàn ông kia khẽ nhíu mày, nhìn Lê Văn Vân nói: “Anh là ai, vợ tôi uống say giở tính trẻ con với tôi thì liên quan gì đến anh, đừng có ránh rỗi mà gây sự, mau cút xa ra chút đi!”
Lê Vãn Vân cười chế giễu, rõ ràng người đàn ông này chính là kiểu người đưa mấy cô gái đã say rượu về quan hệ tình dục với anh ta ở trong quán bar. cổ tay anh hơi dùng sức, kéo người đàn ông qua một bên, rồi chen vào giữa hai người, ngăn cản hành động tiếp theo cúa người đàn ông này đối với người phụ nữ.
Rõ ràng người phụ nữ kia đã uống say rồi, thấy Lẽ Văn Vân tiến tới, cả người cô ta liền xụi lơ trên người Lê Văn Vân.
Lê Vãn Vân đặt cô ta xuống ghế dài, rồi hờ hững nói: “Lúc nãy tôi đã nhìn thấy anh đang uống rượu ờ bên kia. Nếu người phụ nữ này là vợ của anh, liệu anh sẽ đế cho cô ấy uống rượu một minh ớ bên này ưT
Người đàn ông kia nớ nụ cười chế giễu, rồi lạnh lùng nỏi: “Ranh con, trong quán bar này, đâu đâu cũng là người giống như tôi, nên anh hãy thu hồi hành động chính nghĩa buồn cười đó đi, một nhân viên phục vụ của Dạ Sắc thì tốt nhất đừng nên lo việc không đâu, bằng không đến lúc chết lại không biết tại sao mình lại chết. Tôi là người của Evan đấy.”
Đây chính là điếm khác biệt giữa nơi này với bèn ngoài.
Trong thành phố này, đều dùng tinh mạng đế uy hiếp người khác, còn ở bẽn ngoài, cùng lám là đánh một trận để dằn mặt.
Lê Văn Vân khinh thường nhìn anh ta.
Người cúa Evan thi sao chứ?
‘Tỏi không quan tâm anh là người của ai, nếu anh rời khỏi quán bar này thì tôi sẽ không quản, nhưng đây là khu vực do tôi phụ trách, nên anh đừng hòng dần người rời đi.” Lê Văn Vân hờ hững nói: ‘Tất nhiên, nếu anh dám gây sự ở quán bar Dạ Sâc thì tôi sẽ không nổi gì, anh có giỏi thì tởi đây đánh tôi đi!”
Anh biết tại sao không ai dám gây sự ở đây, bởi vì đây là địa bàn cúa Doãn Nhu, ớ khu Tây, thậm chí là toàn bộ khu Tội Ác, có lẽ không có ai muốn đối đầu với Doãn Nhu.
Sác mặt người đàn ông kia cực kỳ u ám, một lúc sau, anh ta mới thờ hắt ra nói: “Ranh con, được lắm, anh cứ đợi đấy cho tôi! Khi nào tan làm anh hãy cấn thận một chút!”
Dứt lời, anh ta xoay người đi về phía đám người.
Trên thực tế, màn tranh luận của hai người đã thu hút sự chú ý của không ít người, nên sắc mặt anh ta cũng không nén được giận.
Đợi sau khi anh ta rời đi, Lè Văn Vân mới nhíu mày, đặt người phụ nữ này xuống ghế, rồi đứng ờ bên cạnh cô ta.
Rõ ràng người phụ nữ này đã uống say rồi, cô ta đang nầm nhoài lẽn bàn khóc lóc. Sau khi khóc được một lúc. cô ta lại dựa vào ghê’ dài nhẩm mắt lại, hình như đã ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!