Còn về giọng điệu uy hiếp của người phụ nữ, ông ta không quan tâm, ở Giang Thành, ở công viên Tứ Hải nhỏ chẳng đáng là bao này, không ai có thể uy hiếp ông ta được.
Lúc này, Đỗ Tịch Tịch không nhìn được nữa, cô ấy định xông ra thì Lê Văn Vân vội vàng kéo cô ấy lại, Đỗ Tịch Tịch chau mày, nói: “Đây rõ ràng là lừa người, anh định khoanh tay đứng nhìn? Hiểu Nguyệt nói không sai, anh đúng là đồ hèn nhát!”
Lê Văn Vân gãi gãi đầu, nói: “Cô không hiểu đồ cổ, có xen vào cũng không thể nói lí lẽ được.”
Đỗ Tịch Tịch ngây người, lúc này Lê Văn Vân cười với cô ấy, nói: “Để tôi đi cho!”
“Anh hiểu đồ cổ?” Đỗ Tịch Tịch vô cùng ngạc nhiên, hỏi.
“Hiểu sơ sơ!” Lê Văn Vân ho khan một tiếng, đi tới phía trước, nói: “Ôi, ông chủ Trần!”
Trần Bát Vận nhìn sang Lê Văn Vân, hiển nhiên ông ta cũng nhận ra anh, ông ta chau mày, nói: “Cậu đến đây làm gì, hôm nay chỗ tôi không có việc làm, đi chỗ khác tìm đi. Tôi còn có việc.”
Lê Văn Vân lại cười híp mắt, tiến tới nói: “Ông chủ Trần, không nhìn ra đó nha, chúng ta vậy mà lại cùng ngành!”
Trên mặt Trần Bát Vạn lộ ra vẻ ghét bỏ, nói: “Ai cùng ngành với cậu, một người khuân vác như cậu, mau chóng cút xa một chút.”
“Sao lại không cùng ngành được.” Lê Văn Vân bĩu môi, nói: “Chúng ta đều là kẻ cướp bóc cả mà!”.
Sắc mặt Trần Bát Vận khẽ biến đổi, và trong đám người lại vang lên một trận cười ồ.
“Chàng trai, cậu có ý gì thế, cẩn thận họa từ miệng mà ra, mau chóng cút xa đi.” Ông ta trừng Lê Văn Vân một cái, sau đó lại nhìn hai mẹ con đó, nói: “Hai người mau đến tiền.”
Cô gái tóc ngắn bĩu môi, sắc mặt người phụ nữ đẹp đó khó coi, nhìn chằm chằm Trần Bát Vận, sau đó móc thẻ ngân hàng ra.
“Đợi đã!” Đúng vào lúc này, Lê Văn Vân giơ tay lên, nói: “Ông chủ Trần, ông lấy hàng giả kém chất lượng bán với giá mười lăm triệu, ông cũng hiểm độc quá rồi nhỉ, tối ngủ không sợ lương tâm bất an?”
Lời vừa dứt, mọi người xôn xao cả lên!
Sắc mặt Trần Bát Vận trở nên không tự nhiên rồi, ông ta lườm Lê Văn Vân, nói: “Một người khuân vác như cậu hiểu cái gì về đồ cổ, đây chính là bút tích thực của Đường Dần, hàng thật giá thật!”
CC
Cặp mẹ con kia thấy Lê Văn Vân nói như vậy, vẻ mặt hiện lên sự vui mừng.
Khóe môi Lê Văn Vân mỉm cười, sau đó anh giơ tay ra, ông chủ vẫn chưa kịp phản ứng lại thì nhận ra nửa bức tranh trong tay đã rơi vào trong tay của Lê Văn Vân, ngay sau đó, Lê Văn Vân móc trong túi ra một cái bật lửa!
“Cậu muốn làm cái gì?” Sắc mặt Trần Bát Vận đột nhiên biến đổi!
Bên dưới, mọi người đứng xem cũng lấy làm lạ.
“Soat!”
Lê Văn Vân không để ý, bật cái bật lửa lên, sau đó đặt nửa bức tranh lên ngọn lửa, bỗng chốc nửa bức tranh cháy lên.
“Anh điên rồi!” Đỗ Tịch Tịch ở bên cạnh cũng ngạc nhiên đến ngây người, cô ấy không ngờ cách giải quyết của Lê Văn Vân chính là xông lên đốt nửa bức tranh.
“Chàng trai, cầu tiêu đời rồi.” Trần Bát Vận nhìn Lê Văn Vân, sắc mặt đen kịt.
Lê Văn Vân thì cười giễu, nói: “Mọi người, xin hãy dùng mũi cố gắng ngửi thử”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!