Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Có rể là chiến vương

Ngược lại ba người Cố Bạch không những không thất vọng, mà trên mặt còn hiện lên vẻ mong đợi nói: “Vậy thì… chúng ta đánh tiếp một trận nữa đi?”
“Ba người đế cơ thế anh ấy hồi phục lại trước đã.” Phạm Nhược Tuyết lên tiếng.
Nghe Phạm Nhược Tuyết nói thế, ba người Cố Bạch không dám nói gì nữa, đành phải thất vọng gật đâu.
Trong lòng Lê Văn Vân thầm máng một câu, ba người này thật là!
Nhất là Cố Bạch, lúc đánh tên này còn xông lên trước nhất.
“Đợi ông đây hồi phục lại, nhất định sẽ đánh trả lại.” Trong lòng Lê Văn Vân thầm mắng.
Anh quay về tầng hai, Phạm Nhược Tuyết kéo quần áo anh ra, rồi nhẹ nhàng thoa thuốc massage những chỏ anh bị đánh đến mức bầm tím.
Thời gian dần trôi qua, thấm thoát năm ngày đã lặng lẽ trôi qua, mấy ngày nay, Lê Văn Vân luôn thử nghiệm cách mà Trần Tiêu đâ chỉ cho anh.
Mà trong mấy ngày nay, người hưng phấn nhất không phải ai khác mà chính là ba người Lý Thu và Trương Vãn Hà, ngày nào bọn họ cũng đánh Lê Văn Vân một trận từ sáng đến tối, nên đã quá nghiện rồi.
Nhưng… hoàn toàn không có chút tác dụng, Lê Văn Vân không hề khôi phục lại chút chân khí.
Thậm chí anh còn từng cho rằng Trần Tiêu đang lừa anh.
Nhưng anh nhanh chóng hiếu rõ, cách mà Trân Tiêu nói lúc đó là phải ở thời khắc sinh tử, phải ở trong lúc nguy hiếm cận kề cái chết mới có thế khôi phục lại.
Hơn nữa đó chỉ là khả năng mà thôi.
Nhưng ba người Cố Bạch thật sự không thể xuống tay đánh Lê Văn Vân đến chết. Mà Lê Văn Vân cũng biết, bọn họ sẽ không thật sự đánh mình đến chết.
Sau khi suy nghĩthông suốt chuyện này, Lè Văn Vân liền phát hiện chuyện mình chủ động yêu cầu bị đánh mấy ngày nay đã trở nên công cốc.
Mà mấy ngày nay, đám người Lê Văn Vân đều đã đối sim điện
thoại ở bên này, nên có thể gửi tin nhắn và gọi điện thoại, nên cũng tiện liên lạc hơn nhiều.
Khoảng thời gian này khá bình yên đối với mấy người Lê Văn Vân, ngày nào Lê Văn Vân cũng chỉ lui tới quán bar và nhà, bình thường cố Bạch cũng sẽ tới chỗ của Lâm Khả Hân, ngoài ra thì không có chuyện gì khác.
Còn tin tức của Khương Vĩ và Hoàng Thi Kỳ thì hoàn toàn không tìm thấy được gì.
Như thể bọn họ đã thật sự biến mất, hoàn toàn không có một chút manh mối, kế cả khi Lê Văn Vân đi thu thập ở quán bar, Cố Bạch đi nghe ngóng ở Phúc Thanh Hội, cộng thêm sự trợ giúp của Người Gác Đêm Hoa hệ, nhưng vần không tìm thấy bất kỳ manh mối gì.
Mà lúc này, mấy người Lê Văn Vân đã tới thành phố này gân nửa tháng rồi.
Tất nhiên, trong năm ngày nay không hề bình yên như thế, con đường này không thu phí bảo kê, nên đã thu hút rất nhiều người nghèo tràn vào con phố này, chuyện này cũng ảnh hường gián tiếp đến tình trạng thu phí bảo kê ở các con phố khác. Hành động của mấy người Lê Văn Vân đã phá vỡ một số quy tắc ước định mà thành ở thành phố này.
Do đó đã có không ít người tới tìm Đao Ba đế sinh sự.
Nhưng sau khi biết con phố này đứng dưới danh nghĩa Phúc Thanh Hội thì đại đa số đều không dám nói gì nữa.
Buổi trưa hôm nay, Phạm Nhược Tuyết đang bận rộn trong phòng bếp, cố Bạch thì đã đi tới Phúc Thanh Hội, còn Lê Văn
Vân thì đang đợi cơm ở trong phòng khách tầng một.
Khoảng tầm mười hai giờ, Phạm Nhược Tuyết bưng thức ăn ra phòng khách, rồi nhíu mày hỏi: “Hai người chú Lại vần chưa về sao?”
Lê Văn Vân lâc đầu nói: “Bọn họ vần chưa về. Theo lý mà nói thì bình thường hơn mười một giờ bọn họ phải về rồi chứ?”
Hàng ngày hai người Lại Tuấn và Chu Linh vẫn đi đưa đồ ăn, bọn họ không thế thay đối thói quen này được, cho dù mấy người Lê Văn Vân khuyên nhủ thế nào, bọn họ cũng không chịu từ bỏ công việc này.
“Hu hu…”
Đúng lúc này, bổng có một tiếng khóc vang lên.
Lê Văn Vân liền nhìn ra cửa, rồi phát hiện ra Tran Tiêu đang dẫn Lại Dĩnh đi vào nhà.
Hôm nay Lại Dĩnh đi ra ngoài cùng bố mẹ, dù sao thì hôm nay cũng là chủ nhật, mỗi tuần Phạm Nhược Tuyết sẽ cho Lại Dĩnh chơi đùa một ngày.
Thấy Lại Dĩnh khóc lóc, trong lòng mấy người Lê Văn Vân đều hơi chấn động, vội vàng đi tới hỏi.
Trần Tiêu ngước mắt lên nhìn Lẽ Văn Vân nói: “Lúc nãy tôi đang ngồi uống rượu ở cửa thì nhìn thấy ớ phía xa xa có một bé gái vừa lau nước mát vừa chạy về phía con phố này, tôi vội nhìn qua đó thì phát hiện ra đó chính là bé gái sống cùng nhà với các cậu, nên đã dẫn con bé về đây.”
Phạm Nhược Tuyết vội bế Lại Dĩnh lên hỏi: “Nha Đầu, làm sao thế? Bố mẹ em đâu?”
“Bố mẹ… bố mẹ!” Lại Dĩnh thút thít nói: “Bọn họ… bọn họ bị người xấu bát đi rồi.”
Tim Lê Văn Vân nhất thời lạnh lẽo.
Lý Thu vội hỏi: “Là ai đã bẳt bọn họ đi?”
“Em… em không biết.” Lại Dĩnh khóc lóc: “Cô giáo ơi… Cô mau đi cứu bố mẹ em đi…”
Ánh mât Phạm Nhược Tuyết nhất thời trở nên lạnh lẽo, rồi nhìn về phía Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân lên tiếng: “Đế anh gọi Cô’ Bạch quay về.”

Nhấn Mở Bình Luận