“Xí!” Hai cô gái cùng đồng thanh.
Lâm Chí Viễn thở dài nói: “Haizzz, bố tới là đế nói hai đứa biết, người trông rất giống vị kia đã xảy ra chuyện rồi, kế cả mấy
người Cố Bạch/’
“Bọn họ làm sao thế ạ? Con phố của bọn họ lại bị người khác tới khiêu chiến nữa ạ?” Chu Linh Linh nói: “Không phải chứ, bây giờ con phố của bọn họ đã được đứng dưới danh nghĩa của Phúc Thanh Hội chúng ta, chẳng lẽ là người của hai thê’ lực khác sao?”
“Không phải.” Lảm Chí Viễn thờ dài nói: “Chác hai đứa cũng biết, bọn họ đang sống ờ khu ổ chuột. Lúc bọn họ mới đi tới thành phố này, là một cặp vợ chồng sống ở khu dân nghèo đã thu nhận bọn họ.”
“Đúng vậy, sao thế ạ?” Lâm Khả Hân hỏi.
“Hôm nay không biết cặp vợ chồng đó bị làm sao, hình như hai người đó đã trêu chọc người của Phất Lai, nên bị dần tới chồ của Phất Lai rồi, bọn họ nhờ bố tìm người giúp bọn họ, sau đó bọn họ xách dao… đi qua đó chém giết rồi.” Lâm Chí Viễn nói.
“Cái gì?” Hai cô gái nhất thời kinh ngạc đến biến sắc.
“Bọn… bọn họ đi tới chồ của Phất Lai để chém giết ư?” Chu Linh Linh ngạc nhiên hỏi.
Trẽn thực tế, sau đó cô ta đã tới quán bar Dạ Sác mấy lần, cũng từng ôm mộng tưởng, hy vọng Lê Văn Vân là vị lúc trước, nhưng sau đó cô ta lại cực kỳ thất vọng, ngoài việc Lê Văn Vân có vẻ ngoài giống hệt vị kia thì hoàn toàn không có vẻ ngang ngược giống như lúc trước.
Anh vẫn yêu tiền như mạng, có người cho tiền boa là cười ra mặt, vì thế cô ta còn cố ý mời người khác tới thử nghiệm anh.
Theo cô ta thấy, Lê Văn Vân là người cực kỳ hèn mọn, không hề có bản lĩnh, nhát như thỏ đế, yêu tiền như mạng.
Thế mà bây giờ Lâm Chí Viên lại nói cho bọn họ biết, mấy người Lê Văn Vân cầm dao đi tới địa bàn của Phất Lai đê’ chém giết.
“Nói tới chuyện này cũng rất kỳ lạ.” Lảm Chí Viễn nói: “Đa số tiếu đội của bọn họ đều là cao thủ, nhưng hình như lại nghe theo Lê Văn Vân răm rắp. Thậm chí bố còn nghi ngờ cậu ta chính là vị kia, nhưng tiếc là không phải. Bố đoán, có lẽ ở bẽn ngoài hòn đảo này, cậu ta cũng là người có địa vị rất cao, hình như mấy người này đều lấy cậu ta làm trung tâm.”
Không biết tại sao, cả Lâm Khá Hân và Chu Linh Linh đều trớ nên hơi sốt ruột.
Anh chỉ đơn giản là có vẻ ngoài giống nhau mà thôi, chỉ cần Lê Văn Vân không nói ra, thì ít nhất bọn họ có thế nhìn tướng mạo của Lê Văn Vân rồi tưởng tượng ra dáng vẻ của người kia.
Lâm Khả Hản hơi sốt sáng, nên đứng dậy nói: “Bổ, bố có thế giúp bọn họ được không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!