Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Có rể là chiến vương

“Đào Vân, nhìn anh tôi thấy phiền quá!” Chu Linh Linh cau mày, sau đó cô ta kéo cánh tay cúa Lê Văn Vân và nói: “Lại đây ngồi đi, chúng ta đừng để ý đến anh ta.”

Nói rồi cô ta kéo Lê Văn Vân đến bên cạnh bàn và ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống, Lê Văn Vân đã phát hiện người đàn ông kia cũng đang không ngừng đánh giá mình, ánh mắt đó khiến Lê Văn Vân vô cùng khó chịu!

Người đàn ông trông rất gầy và đeo một cặp kính, đôi mât của anh ta giống như một con rán độc cứ nhìn chầm chầm vào người khác rất khó chịu.

Chu Lỉnh Linh và Lâm Khả Hân ngồi ở hai bên Lê Văn Vân, điều này khiến cho sác mặt của Đào Vân càng thêm khó coi, anh ta hừ giọng rồi lạnh lùng ngồi xuống.

Lê Văn Vân nhìn Chu Linh Linh nghi ngờ hỏi: “Đúng rồi, các cô thích Lê Văn Thanh kia ở điếm nào vậy? Các cô đã từng nói

chuyện với anh ta chưa?”

“Anh không hiểu được đâu, trận chiến lúc ấy, một người đàn ông chỉ lớn hơn chúng tôi vài tuổi, vượt cấp khiêu chiến, cố hết sức đánh siêu cấp và đã chiến tháng. Lúc chiến tháng, anh ấy đứng trên mái nhà ngoảnh đầu lại cười, nụ cười ấy rực rỡ như ánh nắng mặt trời, đẹp trai, khí phách, tự tin… Khuôn mặt dính máu chính là khuôn mặt hấp dẫn nhất.” Chu Linh Linh nói: “Cảnh tượng đó vẫn còn khắc sâu trong tâm trí tôi.”

Lê Văn Vân cảm thấy dễ chịu khi nghe những lời này.

“Nghe cô nói vậy, người đó quả thật là một người phong lưu phóng khoáng nhỉ!” Lê Văn Vân nói.

Lần lượt có mấy người đi vào, có rất nhiều người đang tò mò nhìn Lê Văn Vân, Lê Văn Vân cũng không quan tâm.

Từ từ, toàn bộ chiếc bàn đã được lấp đầy, lúc này ngoài cửa có một cánh cửa bị đấy ra, một người bước vào.

Khoảnh khầc nhìn thấy người này đi vào, sắc mặt của tất cả những người trong phòng đều hơi thay đổi, sau đó tất cả mọi người đều đứng lên.

“Hàn… Hàn thiếu chú!” Bọn họ đồng loạt cúi đầu nói.

Trên mặt Đào Vân thoáng hiện lên một nụ cười, sau đó liền vội vàng chào hỏi: “Hàn thiếu chủ, anh tới rồi ạ.”

Mặc dù Chu Linh Linh cũng chào, nhưng cô ta vẫn thấp giọng hỏi: “Ai kêu anh ta tới đây vậy?”

“Tôi không biết, chúng tôi mở tiệc không bao giờ gọi anh ta…” Có người thì thào nói: “Chắc là Đào Vân, Đào Vân có quan hệ tốt với anh ta.”

Sau khi trò chuyện một lúc, Lê Văn Vân cũng đã biết sơ về mối quan hệ giữa nhóm người này, họ đều là người của một số thế lực lớn ở khu Đông. Tuy rằng các thế lực này có quan hệ thù địch nhưng ở thành phố này có rất ít cơ sở giáo dục nên hầu hết những người trẻ này đều là bạn cùng lớp và sau đó họ thường xuyên tụ tập tiệc tùng với nhau.

Trong lòng của Lê Văn Vân đồng thời bắt đầu suy nghĩ, người có thê’ được họ xưng là thiếu chủ, có lẽ là con hoặc cháu của thành chủ của thành phố Tội Ác.

Mà họ Hàn chỉ có một, đó là Hàn Thánh Văn, thánh chủ của khu Nam.

Tuy nhiên người này tương đối khiêm tốn, thậm chí năm năm trước, Lê Văn Vân và ỏng ta chỉ là gặp mặt một lần, cũng chắng giao tiếp gì.

Trong lúc Lê Văn Vân đang suy nghĩthì giọng nói của Lâm Khả Hân đã vang lên bên tai anh: “Đây là Hàn Việt, cháu trai cúa Hàn Thánh Văn, thánh chủ của khu Nam. Lát nữa anh nói chuyện nhớ chú ý vào, đừng chọc giận đến anh ta, anh ta không hề khiêm tốn như ông nội mình mà ngược lại rất cao ngạo.”

Vừa nói xong, cô ta lại nói tiếp: “Anh ta cũng giống Đào Vân, cũng đang theo đuối Linh Linh!”

Sắc mặt của Chu Linh Linh không dễ coi cho lắm.

Lúc này Hàn Việt bước vào, mỉm cười nói: “Mọi người đừng như vậy. Đều là bạn học, cứ thoải mái đi, nếu không tôi sẽ không thoải mái khi dự tiệc với mọi người đâu.”

Lê Văn Vân thấy choáng váng, Đào Vân đang theo đuối Chu Linh Linh, Hàn Việt này cũng đang đuối theo Chu Linh Linh, trong hoàn cảnh như vậy mà quan hệ giữa Đào Vân và Hàn Việt vẫn rất tốt đẹp, đây là điều mà Lê Văn Vân không ngờ tới.

“0, đã đủ người rồi!” Hàn Việt nhíu mày nói: “Tôi cũng chẳng còn chổ để ngồi nữa.”

“Lấy thêm một cái ghế…”

Một người vừa định nói lấy thêm ghế đến thì Đào Vân chợt lên tiếng: “Người tên Lê Văn Vân, phiền anh đứng dậy, dù sao anh cũng là bồi bàn trong quán bar mà. Nếu tôi đoán không lầm thì hôm nay anh được Linh Linh bỏ tiền ra thuê đi theo thôi, anh cứ đứng bên cạnh tiếp tục làm công việc bồi bàn của anh đi, việc này cũng rất thích hợp với anh.”

Lê Văn Vân cau mày!

Chu Lỉnh Linh nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi gọi anh ta qua đây ăn cơm, Đào Vân, anh hơi quá đáng rồi đấy.”

Lúc này Hàn Việt khẽ mỉm cười nhìn Lê Văn Vân, anh ta đi về phía Lê Văn Vân, nhìn Lê Văn Vân từ trên xuống dưới rồi nói: “Linh Linh thích người có dáng vẻ như vậy à.”

Vừa nói, anh ta đưa tay tát vào mặt Lê Văn Vân!

Lê Văn Vân theo bản năng lùi lại phía sau, cau mày.

Đào Vận tỏ vẻ tức giận nói: “Lê Văn Vân, Hàn thiếu chủ muốn tát anh mà anh dám tránh ư? Muốn chết à?”

Lê Văn Vân nhíu chặt lông mày, anh đến đây với mục đích là muốn nghe ngóng tin tức nhưng bây giờ xem ra đừng nói là nghe ngóng mà có thế sẽ gặp phiền toái rồi đây.

Chu Linh Linh cau mày nói: “Đào Vân, Hàn Việt, mấy người đừng quá đáng. Nếu mấy người cứ như vậy thì đúng là tôi không thế trêu vào, tôi tránh mặt đi là được chứ gì?”

Nói xong cô ta lại tiếp lời: “Lê Văn Vân, Khá Hân, chúng ta đi!”

Hàn Việt cười nói: “Tôi chính là thích tính cách này của Linh Linh đấy. ôi, nếu ông nội chịu giúp tôi cầu hôn thì có lẽ chúng ta đã sinh con luôn rồi, đáng tiếc là ông chẩng thèm đếm xỉa đến chuyện này.”

Lê Văn Vân hơi cử động.

Quả thực, nếu như Hàn Thánh Văn muốn cầu hôn với nhà Chu Linh Linh, với thân phận là thánh chủ của ông ta thì nhà Chu Linh Linh không có thế từ chối, cũng không dám từ chối!

Mà có vẻ như Hàn Thánh Văn này không quan tâm đến cuộc hôn nhân của Hàn Việt cho lâm.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận