Nói xong, anh ta không quản Chu Linh Linh nữa, trực tiếp đưa tay bât lấy Lê Vân Vân.
Nếu như là trước kia, Lê Văn Vân có cả hàng vạn cách để tránh đi, nhưng lúc này trong cơ thê’ anh không thế điều động một chút chân khí, anh hoàn toàn không có cách nào né tránh, cả người lập tức bị Đào Vân bắt, đồng thời chân khí trẽn người Đào Vân huy động mạnh mẽ, Lê Văn Vân lảo đảo lui về sau nhưng bị anh ta đánh đụng lên vách tường!
Trong chớp mắt, máu trong người anh cuồn cuộn dội ngược.
Cái đánh này của Đào Vân, nhìn từ cường độ chân khí mà nói thì Lê Văn Vân đoán chừng đó ở mức trung cấp.
Lê Văn Vân hoàn toàn không nghĩtới, lại có một ngày anh bị một người như thế này khi dễ.
Anh nhìn Chu Linh Linh và Lâm Khả Hân.
Chu Linh Linh và Lảm Khả Hân vội chạy đến đỡ Lê Văn Vân đứng lên, đồng thời đưa Lẻ Văn Vân ra phía sau che chờ, Chu Linh Linh nói: “Đào Vân, anh thật sự muốn xé rách mặt mũi với chúng tôi hả?”
“Chuyện này không liên quan đến các cô, tôi chỉ nhằm vào thằng nhóc này thôi.” Đào Vân nói.
Lúc này, có hai nữ sinh đi đến, họ kéo Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh ra.
Vẻ mặt Chu Linh Linh khó coi: “Là các anh bảo tôi mang anh ấy đến, sau khi mang đến thì lại bị các anh chèn ép, các anh thật quá đáng, tôi sẽ nhớ kỹ chuyện này!”
Lâm Khả Hân cũng phì một hơi: “Nếu các anh thật sự muốn làm thế, sau này các anh tụ tập, tôi và Linh Linh sẽ không tham gia nữa.”
Cô ta hi vọng có thế mượn lực lượng của hai người, cố gắng giúp đỡ được cho Lê Văn Vân.
Sau đó hai người nhìn về phía Lê Văn Vân, phát hiện Lê Văn Vân dựa trên vách tường, còn cười cười với hai người.
“Tên ngốc này!” Trong lòng Chu Linh Linh mắng một câu, nhưng thật ra cũng đang sốt ruột lên.
Đào Vân nhìn chầm chầm Lê Văn Vân nói: “Rất tốt, còn cười được, chờ lát nữa tao sẽ để mày muốn khóc cũng không được! Tao cho mày cơ hội để mày học tiếng chó sủa mà mày không muốn, vậy… Hôm nay đế lại mạng mày ớ đây đi!”
Nói xong, anh ta trực tiếp đánh một quyền về phía Lê Văn Vân.
Mặc dù Lê Văn Vân không có chân khí, nhưng bản năng chiến đấu vẫn còn, anh nghiêng người muốn né tránh.
Ngay lúc này, người đàn ông đeo kiếng không biết xuất hiện bên cạnh Lê Văn Vân từ bao giờ, thấy Lê Văn Vân muốn né qua bên đây, anh ta cười hiếm một tiếng, đấy Lê Văn Vân.
“Ầm!”
Lê Văn Vân nghiêng đầu tránh được nhưng bả vai cũng bị đánh một quyên rất mạnh.
Trên vai truyền đến một cơn đau kịch liệt.
“Lê Văn Vân!” Chu Linh Linh và Lâm Khả Hân kinh hãi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!