“Mấy người các anh thật to gan nhỉ, vậy mà lại dám ở trong nhà ăn chúng tôi đánh nhau, tôi ở bên ngoài mà đã cảm giác được dao động của chân khí rồi.” ở cửa, một người phụ nữ mặc đồng phục đi vào, ánh mắt cô ta lạnh như băng.
Lê Văn Vân vì đang chạy trốn nên đưa lưng về phía người này.
Trong khoảnh khác người này xuất hiện, anh cảm giác được luồng chân khí mới vừa nãy như muốn phá kén mà ra bỗng nhiên biến mất không thấy đâu.
Anh nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua, vừa liếc mắt anh đã cảm thấy sửng sốt, bởi người này lại là một trong mấy người hầu của Doãn Nhu.
Có điều khác hần so với bộ dạng quyến rũ trước mặt Lê Văn Vân và Lý Thu, lúc đối mặt với người khác, cô ta mang một dáng vẻ rất lạnh lùng.
“Chị An Nhiên!” Tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn về phía cửa.
Người phụ nữ này tên là An Nhiên, gương mặt xinh đẹp, ánh mát từ từ quét nhìn toàn cảnh rồi đến cây đao mà Đào Vân đang cầm.
Đào Vân bị ánh mất cô ta quét đến thì rùng mình cả người.
Đến khi ánh mát cô ta dừng lại trên người Lê Văn Vân đang chật vật, đột nhiên vẻ mặt cô ta ngớ ra.
Chỉ vài giây ngán ngủi, cô ta đưa tầm mắt đặt trên người Đào
Vân, nói: “Vây nên, là anh ra tay?”
Trán Đào Vân lập tức đố mồ hôi lạnh như suối.
“TôL.tôi…” Đào Vân vội vàng nói: “Chị An Nhiên, là thằng nhóc này nói chuyện lổ mãng với tôi, nên tôi mới không nhịn được mà ra tay, lúc ấy đang tức giận tôi mới xuống tay trong này, thật sự xin lỗi, rất xin lỗi chị, tôi sẽ kéo thằng nhóc này ra ngoài đế giải quyết.”
An Nhiên nhướng mày nhìn về phía Lê Văn Vân, lúc này ánh mât tất cả mọi người đều nhìn về phía An Nhiên, thậm chí phần lớn người ở đây cũng không chú ý đến Lê Văn Vân, ngoại trừ Chu Linh Linh và Lâm Khả Hân.
Hai người này tuy bị kéo nhưng ánh mắt họ vẫn luôn nhìn Lê Văn Vân, các cô đang lo láng liệu Lê Văn Vản có xảy ra chuyện gì không.
Vì thế nên hai người phát hiện ánh mát Lê Văn Vân và An Nhiên chạm nhau.
Sau đó cánh môi Lê Văn Vân hơi hé, làm khấu hình miệng.
Các cô hiếu được Lê Văn Vân có ý gì, cũng giống thế, An Nhiên cách đó không xa cũng nhìn ra được ý định của Lê Văn Vân.
“Giết!”
Đúng, khấu hình mà Lê Văn Vân nói với An Nhiên chính là chữ này.
Vừa mới nãy, hiến nhiên là Đào Vân muốn đưa Lê Văn Vân vào
chỗ chết, vậy tất nhiên Lê Văn Vân cũng sẽ không nương tay với anh ta.
Cả hai người Lảm Khả Hân và Chu Linh Linh đều ngây ra, các cô không nghĩ đến Lê Vãn Vân lại nói ra khấu hình chữ này, hơn nữa… còn là nói với An Nhiên.
An Nhiên là người nào chứ, cao thủ đứng thứ mười hai của Địa bảng đấy! Là người của Doãn Nhu.
Ánh mát hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía An Nhiên.
Sau khi nhận được ý muốn của Lê Văn Vân, cô ta ngấng đầu nhìn về phía Đào Vân, nhẹ nhàng nói: “ở trong nhà hàng chúng tôi mà dám rút đao, còn muốn giết người trong đây, một câu xin lỗi của anh thế là xong rồi sao?”
Đào Vân hơi sửng sốt, trong lòng anh ta có một suy nghĩ rất đáng sợ.
“Chị An Nhiên!” Lúc này, Hàn Việt nói: “Coi như nể mặt mũi của tôi và còn ông nội tôi nữa, chuyện này quả thật là thằng nhóc này không hiểu chuyện mà, nó là một nhân viên phục vụ thôi mà lại chạy đến trước mặt chúng tôi giả bộ…”
“Bốp!”
Lời nói của anh ta còn chưa nói hết, An Nhiên đã bước một bước đến trước mặt Hàn Việt, sau đó giơ tay tát lên mặt Hàn Việt.
Hàn Việt bị đánh ngã khỏi ghế, nằm trên đất, miệng phun một ngụm máu còn có gãy cả hai cái răng.
“Có chuyện của anh hả? Mặt mũi của anh đáng mấy đồng tiền?” An Nhiên khinh thường.
Sau đó cô ta quay đầu nhìn về phía Đào Vân, tay vừa động, Đào Vân nám chặt trường đao của mình, nhưng lập tức đã bị An Nhiên đoạt mất đao, An Nhiên trở tay đặt ngược đao lên cố anh ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!