Lúc này Lê Văn Vân đang chuấn bị đi đến hậu trường sàn đâu, thì trên đỉnh cao nhất của sàn đấu, vị trí tốt nhất của toàn bộ sàn đấu, tầm nhìn tốt, có thê’ đến được đó thì chứng tỏ địa vị rất cao.
Bên trong trang trí tương đối xa hoa, bàn bày đầy rượu.
Bổn người đang ngồi trong phòng.
Giản Hưng, Bùi Nghênh Tùng, Ellen Hibbert, và Thánh Chủ khu Bắc – Lục Khiêm, người đứng hàng thứ chín của Thiên Bảng.
Tố hợp bốn người này không thế nói là không mạnh. Ba người siêu cấp: hàng thứ sáu Thiên bảng, hàng thứ bảy Thiên bảng, hàng thứ chín Thiên bảng.
Ngoài ra còn có bán bộ siêu cấp như Bùi Nghênh Tùng, và toàn bộ Hồng Nguyệt sau lưng Bùi Nghênh Tùng.
Tính trên thế lực ngầm, đối địch với Người Gác Đêm, Hồng Nguyệt hoàn toàn xứng danh thế lực lớn nhất.
Hiện tại bốn người ngồi cùng bàn.
Giản Hưng vẫn ít nói như cũ, vát chéo hai chân ngồi trèn sô pha, cầm trong tay bộ bày poker.
“Bọn họ sẽ đến à?” Bùi Nghênh Tùng ngồi bên cạnh anh ta nói: “Cái móc này rất thắng, tôi cảm thấy cậu ta không nhất định sẽ đến.”
“Ai biết được?” Lục Khiêm nói: “Đến lúc đó thấy có người dùng thủ pháp của Người Gác Đêm thì sẽ nhận ra ngay.”
Bùi Nghênh Tùng gật đầu nói tiếp: “Nếu như xác nhận thì lập tức giết chết thầng nhóc đó, tránh đêm dài lám mộng, từ lúc cậu ta tiến vào Người Gác Đèm đến nay mới được chín năm, thế mà… cậu ta đã cỏ thể chiến đấu với hai tên siêu cấp rồi.”
“Đúng là cái họa lớn trong lòng nhỉ.” Lục Khiêm thở dài nói: “Có điều có thế hơi phiền phức, Hodges và Doãn Nhu đều ở trong phòng bao sát vách chúng ta đấy.”
“Ồ, trừ vị kia của khu Nam ra, siêu cấp của khu Tội Ác xem như tụ hội đông đủ nhỉ.” Ellen Hibbert nói.
Cùng lúc đó, trong phòng bao sát vách, cũng có ba người ngồi trong đấy, hai nam một nữ.
Doãn Nhu cau mày nói: “ống nói, Lê Văn Vân cũng tham gia thi đấu ư? Cậu ta điên rồi hả?”
“Đúng là có tham gia, nhưng mà đã hóa trang rồi, hiện tại cậu ta mang bộ dạng này này.” Nói xong ông ta đưa một tấm hình qua cho Doãn Nhu.
Nếu như Lê Văn Vân ở đây, nhất định có thể nhận ra tấm hình này chính là tấm hình được chụp lúc anh ở chồ ghi danh.
“Cậu ta điên thật rồi? Bây giờ một chút xíu chân khí cậu ta cũng không có, cậu ta muốn dự thi không phải là tìm cái chết há?” Doãn Nhu cau mày nói.
“Ai mà biết cậu ta định làm gì?” Hodges bĩu môi nói: “Có lẽ cậu ta đã khôi phục được chân khí rồi? Sau đó thấy sức hấp dẫn của năm miếng xương rồng quá lớn nên đến đây luôn?”
“Không thế nào!” Doãn Nhu lắc đầu: “Nếu cậu ta thật sự khôi phục chân khí, dám chừng không cần nghĩ ngợi, cậu ta đã vọt tới trang viên nhà ông để liều mình rồi đó.”
Nói xong, bà ta nheo mat lộ ra một chút lo láng.
Bà ta muốn rời khỏi tòa thành này, Lè Văn Vân là hi vọng duy nhất, nếu như thật sự Lê Văn Vân xảy ra chuyện ờ đây, vậy giấc mộng muốn rời đi của bà ta cũng sẽ tiêu tan thành mây khói.
Bà ta nhìn về phía Minh Sùng, sau đó cắn răng nói: “Minh tiên sinh, cậu ta cũng là người của Người Gác Đêm các anh đấy,
anh nhat djnh phai bao dam an toan cho anh ta chCr.’
“Anh ta tir minh chon, toi se khong nhung tay.” Minh Sung lac dau.
Doan Nhu su^ng set, sau do nhln ve phia Hodges hoi: “Cau ta a nhom nao?”
“Nhom C!” Hodges noi.