Lê Văn Vân nhìn lại, phát hiện trước mặt là một người đội mũ màu nâu, thân trên mặc quần áo cao bồi, thân dưới là váy ngân tất chân phối với một đôi ủng, cách ăn mặc theo kiểu này làm dáng người mỹ lệ được tôn lên.
Nhìn cô gái tầm khoảng hai mươi mấy tuổi.
“Có thế không ạ?” Cô gái hỏi lại lần nữa.
Lê Văn Vân lên tiếng: “Có thể.”
Anh ngồi sang bên cạnh chừa thêm một ít chỗ trống, cô gái nở nụ cười ngọt ngào về phía anh, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lẻ Văn Vân.
Hai tay cô ta đê’ sau lưng, chống xuống đất, đôi chân dài thỉnh thoảng đung đưa.
Thế nhưng Lẻ Văn Vân cảm giác được, sau khi cô gái này ngồi xuống không lâu, cả hội trường có rất nhiều tầm mầt hướng về đây, ánh mắt lại mang theo một chút kiêng kỵ và sợ hãi.
Lê Văn Vân biết người bọn họ kiêng kỵ chắc chán không phải mình, vậy đáp án chỉ có một, chính là cô gái đang ngồi cạnh anh đây.
Cô gái cũng không nói chuyện cùng Lẻ Văn Vân, chỉ là ngồi ở đây.
“Mời tuyến thủ nhóm A chuấn bị ra trận.” Một âm thanh vang lèn.
Trong lòng Lê Văn Vản hơi động, anh phát hiện trong hậu trường có không ít người đã đứng lên.
“Cuối cùng cũng bầt đầu rồi?” Lê Văn Vân thở một hơi.
Lúc này, cô gái kia đứng dậy nói: “ông chú, tôi sắp ra sân rồi, có thể chúc phúc tôi được không?”
Lê Văn Vân ngấn người, nhìn về phía cô gái cười: “Chúc cô mở cờ là thắng!”
‘Tôi muốn một cái ôm!” Cô gái lại nói.
Nói xong cũng không quản Lê Văn Vân nghĩ thế nào, trực tiếp ôm lấy Lê Văn Vân một cái rồi quay người tung tăng chạy đến lối đi vào.
Hần là thực lực không tệ, nếu không sẽ không khiến người khác phải kiêng kỵ mà cũng sẽ không tự tin như thế.
Nương theo đám người ra trận, Lê Văn Vân nghe bên ngoài khán đài truyền đến ảm thanh rất ồn ào, đồng thời còn có âm thanh hàng ghế bình luận cực kì chuyên nghiệp.
Bình luận viên chủ yếu là nói tiếng Anh, ý chính thì Lê Văn Vân vẫn có thế nghe hiếu được.
‘Thi đấu, bát đầu!” Ngay lúc này, anh nghe được một âm thanh hét lớn.
Những tuyến thủ phía sau hậu trường kia rất nhanh đã đến xem thi đấu, trước mặt có rất nhiều cửa số có thế quan sát tình huống trên sàn đấu.
Lê Văn Vân không đến xem, đối với những chuyện này anh không cám thấy hứng thú, anh vần ngồi ở chỗ cũ, chờ đến lượt mình vào sân.
Bên tai là tiếng người xem ồn ào, từng đợt hò reo lại lớn hơn đợt trước, cỏ thế thấy đám người này rất hưng phấn.
Thời gian từ từ trôi qua, không biết từ lúc nào, đã qua hơn nhiều giờ đồng hồ.
“ơ, anh không qua đó xem hả?” Vừa lúc này, một âm thanh lại vang lên bèn tai Lê Văn Vân.
Lẻ Văn Vân giương mát nhìn, lại là cỏ nàng Elimmy đi đến, cô ấy rất cao, đứng nhìn Lê Văn Vân từ trên cao.
“Không có gì hay cả.” Lê Văn Vân nói.
Trong mắt Elimmy lộ ra chút đồng tình. Người này hắn là phải thất vọng với thế giới này thế nào mới có thể mất đi hứng thú với tất cả mọi thứ đến thế chứ.
“Cô cũng không xem há?” Lê Văn Vân ngạc nhiên hỏi.
“Tôi nghỉ ngơi dưỡng sức trước, tôi đã lôi kéo được khoảng chừng mười người rồi.” Elimmy cong mát thành hình trăng lưỡi liềm, vui vẻ nói: “Cũng coi như có thế chống đỡ được đến phía sau.”
“Cuộc so tài thứ nhất kết thúc!”
Vừa lúc đó, âm thanh trọng tài vang lên.
“Nhanh thế?” Lê Văn Vân và Elimmy đều kinh ngạc.
Đúng vậy, có gần một trăm người tham gia thi đấu ở nhóm A. Lê Văn Vân vốn tưởng rầng trận đấu đầu tiên sẽ kéo dài trong hai hoặc ba giờ, nhưng anh không ngờ rằng chưa đầy một giờ đã kết thúc rồi!
“Người xuất sâc nhất là Thanh Mộc Tinh Tử của thành phố Tội Ác chúng ta.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!