‘Lão già Lục Khiêm, mau xuống đây đấu một trận nào!”
Lê Văn Vân dồn khí đan điền, chỉ trong chớp mắt, giọng Lê Văn Vân đã trở nên ám vang, to lớn, vang vọng khâp Trường đấu thú như được phát qua loa.
Trường đấu thú chim vào tĩnh lặng!
Lục Khiẽm là ai, đó là thánh chủ khu bác, là người có tiếng tăm lẫy lững trong khu Tội Ác, thế mà bây giờ cái người đứng giữa sân kia lại há miệng kêu gào đòi ông ta xuống đấu với mình một trận!
Nhưng khi mọi người nghe thấy thân phận của người kia, tâm tình của họ lập tức bình ổn trở lại.
Đó chính là người đã khiến toàn bộ thành phố phải biến sắc vào năm năm trước, nếu thế thì anh có cách hành sự như vậy cũng là điều vô cùng bình thường.
Lẽ Văn Vân đứng trên võ đãi của Trường đấu thú, sau lưng vẳn là đao Vô Danh quen thuộc, còn đao Phá Không thì đâ cám sâu vào bên ngoài ghế lô trên tầng cao, nơi đám Lục Khiêm đang ngồi.
Trong Trường đấu thú, trên mặt Elimmy lộ rõ vẻ hoang mang, cứ thế trợn trừng mât nhìn một Lê Văn Vân hoàn toàn khác lúc trước, đầu óc rối như tơ vò. Cô ấy không thể hiểu nổi rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì nữa.
Tại sao ông chú trung niên muốn tìm đường chết kia lại thình lình biến thành siêu cấp?
Tại sao lúc này Evan lại chôn đầu xuống đất, không rõ sống chết?
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.
Mà những người khác, ý chỉ đám người Lý Tương Vũ, cũng đế lộ biểu cảm hoảng sợ. Anh ta có nghĩ cỡ nào cũng không ngờ tới một trận đấu binh thường thế này lại có thế khiến vị này lộ mặt.
Trên ghế lô tầng hai, Hodges nhíu mày thật chặt, hai mât nhìn chầm chầm bên dưới thông qua lớp cửa kính: “Thầng nhóc này… mới khỏe lại chưa bao lâu đã điên cuồng vậy rồi.”
Lục Khiêm bị chí mặt điếm tèn ngay trước mặt mọi người, trên mặt không kiềm được cơn giận. Xuống thì sợ đánh không lại, nhưng không xuống thì sẽ bị mất mặt, lúc đó, uy vọng của ông ta sẽ hạ xuống một bậc mất.
Bùi Nghênh Tùng nhìn Lê Văn Vân hừng hực khí thế, trong đâu chỉ muốn bòi dầu vào chân chạy ngay đi cho xong.
‘Ông cụ Lục, tôi, ông, Giản Hưng cộng thêm Bùi Nghênh Tùng đấu với một mình cậu ta, hắn là không thành vấn đề nhỉ!” Ellen Hibbert ngồi phía sau bỗng mờ miệng nói.
Mặt mày Lục Khiêm tối lại: ’Ra tay đi, cậu ta vừa mới khôi phục sức lực, dù có là siêu cấp thì hiện tại vẫn là thời điếm tốt nhất để giết chết cậu ta.”
Ellen Hibbert xoa tay, nóng lòng muốn thử xem sao, nhưng Giản Hưng ngồi bên cạnh lại bình thản nói: Tôi không có hứng.”
‘Hửm? Ý anh là gì đây? Giản Hưng!” Lục Khiêm nhướng mày nói: “Cậu đừng quá đề cao chính mình, tôi nói thật cho mấy người biết, mấy người có gia nhập hay không không quan trọng như cậu vẩn tưởng đâu!’
Giản Hưng bĩu môi nói: “Tôi đây cũng không hiếm lạ gì, mấy người thích làm gì thì làm đi!”
Nói xong, anh ta trực tiếp đứng dậy, bước ra ngoài!
Lục Khiêm dõi theo bóng lưng rời đi của anh ta, mặt mày khó voi vô cùng, ông ta ngấng đầu nhìn về phía Ellen Hibbert, nói: ‘E là mọi chuyện bát đâu rác rối rồi đây.”
Đúng vậy, ông ta cảm giác chuyện này vô cùng phiền phức. Lê Văn Vân xuất hiện à đây, còn gọi thầng tên ông ta, xem ra hiến nhiên Lê Văn Vân đã biết suy tính của họ.
Vậy nên, dù bây giờ ông ta có từ chối đấu với Lê Vãn Vân thì lúc sau Lê Văn Vân cũng sẽ chủ động tới kiếm chuyện với bọn họ.
Nhưng bây giờ ông ta thật sự không dám đi ra ngoài, trước đó Lê Văn Vân đã giết chết hai người đồng hạng bảy trên Thiên Báng. Bây giờ, dưới tình huống Gián Hưng không ra tay, chí còn lại ông ta và hạng sáu Thiên Bảng, Ellen Hibbert, nói thật thì ông ta không nâm châc phần thâng. ông ta chưa tự đại đến độ cho rầng chỉ bầng hai người họ là có thế tháng được Lê Văn Vân!
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!