‘Năm giờ rưỡi!* Vương Giai Kỳ đáp: “Chị Nhã Lâm đừng có sốt ruột!’
Long Nhả Lâm lầu bầu: “Cái người Lê Văn Vân này, từ sau khi rời khỏi Yên Kinh, chắng biết đi tới đâu chấp hành nhiệm vụ mà ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi được, gửi tin nhân cũng chầng trả lời, đúng là một người đàn ông tồi!”
‘Người đàn ông tồi?’ Vương Giai Kỳ cười hì hì hỏi: “Sao thế chị Nhã Lâm, giữa chị và Lê Văn Vân xảy ra chuyện gì sao?”
Mặt mày Long Nhả Lâm đỏ lên, vội vàng chống chế: “Anh ta làm Trần Hi của chúng ta phải mong mỏi từng ngày, vầy còn chưa được xem là tồi sao? Có khi anh ta đang hú hí với người phụ nữ mới ở thành phố khác cũng nên.”
‘Phi phi phi!” Trần Hi vội vàng nói: “Đừng có lôi em vào chuyện này.”
Bọn họ không đế ý thấy rang, bên ngoài cửa số phòng làm việc, trên con đường quốc lộ, có một bà cụ lượm ve chai vác theo chiếc bao bố đang đứng. Dù cách bọn họ tới mấy trăm mét, nhưng tâm mắt của bà ta lại nhìn thầng về hướng phòng làm việc, hệt như có thế nhìn thấy tất cá mọi thứ diễn ra trong căn phòng đó vậy!
’Bà cụ, bọn họ là bạn thân của Lê Văn Vân!”
Bẽn cạnh bà cụ là một cô gái mặc đầm đó, dung mạo đẹp đẽ vô ngần. Cô ta khẽ hé đôi môi đỏ mọng, nhẹ giọng nói.
Vì đang ở trên đảo ngăn cách với thế giới bẽn ngoài nẻn Lê
Văn Vân chẳng hay biết gì v’ê những chuyện xảy ra ờ Yên Kinh lúc này cả. Bấy giờ, anh đang cong mât nhìn Thanh Mộc Tinh Tử đứng đối diện, trên môi là nụ CƯỜI mỉm chi.
Thanh Mộc Tinh Tử cắn môi nói: “Giết… nhưng ông ta là siêu cấp… tôi…”
’Có hứng thú hợp tác với tôi không?” Lê Văn Vân cười hì hì giơ tay ra trước mặt cô ta: “Hắn là cô cũng đã thấy được, giữa tôi và Lục Khiêm có chút mâu thuẫn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tôi đã định sẽ qua đó chém chết ông ta rồi. Đương nhiên, quanh ông ta nhất định có vài tên lâu la, đến lúc đó cỏ có thế giúp tôi chém chết mấy tên lâu la kia.”
’Anh… sẽ ra tay với thánh chủ khu bâc u?” Thanh Mộc Tinh Tử hỏi.
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Đúng vậy, thánh chủ khu tây tôi cũng đã giết rồi, hà cớ gì một thánh chú khu bắc lại không giết được.”
Thanh Mộc Tinh Tử ngạc nhiên, sau đó cân răng, giơ tay ra bắt tay với Lê Văn Vân: “Được, đế tôi cho anh số điện thoại, đến lúc đó tôi và anh đi cùng nhau.”
Sau khi nhớ kỹ số điện thoại, anh không tiếp tục chú ý tới nữa Thanh Mộc Tinh Tử, trận đấu của anh đã kết thúc, và anh cũng không cỏ ý định tiếp tục ớ lại.
Về phần năm khối xương rồng kia, có Hodges làm chứng, ngày mai dù Lục Khiêm không muốn cũng phải giao ra đây, khi đó, đám xương rồng đó chính thức trờ thành vật trong túi Lê Văn Vân.
Mà bây giờ Lê Văn Vân có chuyện cần làm.
Vừa rồi Hodges đã tỏ rõ quan điếm, anh không có biện pháp trực tiếp ra tay. Nếu Hodges gia nhập vào trận doanh của Lục Khiêm, đối với Lê Văn Vân mà nói đó là cục diện vô cùng nguy hiếm.
Lục Khiêm ở ngay tại khu bác, muốn tìm ông ta thật sự rất đơn giản!
Bây giờ anh muốn đi tìm Hodges đế hói thăm tin tức về đám người Khương Vĩ.
Anh còn muốn tim Hodges luận bàn vài chiêu, xem thử minh bây giờ đã có tư cách đi chém chết Demps chưa.
Demps là hạng ba Thiên Bảng, còn Hodges là hạng hai Thiên Báng!
Nếu có thể tháng được Hodges, vậy tất nhiên Lê Văn Vân cũng có thể thẳng được Demps, khi ấy, đó chính là ngày anh tới tìm Demps phục thù.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!