Trên mặt đám người Phạm Nhược Tuyết đều lộ vẻ lo lâng, bọn họ biết rõ Lẻ Vãn Vân muốn đi tìm Eddie Hodges làm cái gì.
Ngoài hỏi chuyện đám người Khương Vĩ đã đi đâu thì Lẽ Văn Vân vần còn muốn… khiêu chiến Eddie Hodges!
Cố Bạch nói: *Bọn tôi đi cùng anh đi. tuy không đánh lại Eddie Hodges, nhưng đến lúc đó chặt chém mấy thằng em của ông ta thì vẫn không thành vấn đề.”
Đảm người Phạm Nhược cũng gật đầu.
Lê Văn Vân lâc đầu nói: “Thôi, mọi người dẫn Liễu Ngọc trở về, trận chiến của siêu cấp, mọi người không xen vào được đáu.”
Phạm Nhược Tuyết gật đầu nói: “ừ, thế anh cấn thận một chút, có về ăn cơm chiều không?”
Lê Văn Vân nhếch miệng nói: “Sẽ về ăn!”
Bên cạnh, quản gia Eddie Hodges nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, khóe miệng thoáng co giật, bọn họ cứ như đang nói phải đến đánh nhau với Eddie Hodges một trận không bằng.
Quán gia biết rất rõ rốt cuộc Eddie Hodges khủng bố tới cỡ nào, Lê Văn Vân này vừa mới khôi phục đã hô hào muốn đi chém Eddie Hodges, ông ta nghe vào tai mà thấy thật sự rất lạ lùng.
Có điều đây là chuyện của đám người Lẻ Văn Vân bọn họ, ông ta cũng chẳng muốn quản, đương nhiên, cũng không dám quản.
Sau khi Lê Văn Vân và Lý Thu lên xe, vị quản gia này liền lái chiếc xe cố, chậm rãi chạy tới trung tâm thành phố.
Rất nhanh, bọn họ đã tiến vào bên trong trang viên, xe vẫn dừng tại đại sánh Tân trước.
Lê Văn Vân và Lý Thu xuống xe, quản gia nói: “Ngài Eddie Hodges đang đợi trong đại sảnh, hai vị cứ đi thắng vào là được.’
Lẽ Vãn Vân gật đầu, anh nhìn thoáng qua Lý Thu, Lý Thu thờ ra một hơi nói: “Đợi lát nữa muốn xử ông ta thì cứ nói với tôi một tiếng trước là được, tôi sẽ cho ông ta một phát súng trước!”
Anh ta nói xong, ánh mẳt mang theo vẻ chờ mong.
Năm năm trước, lúc đó anh ta đã từng bẳn Eddie Hodges bị thương. Hiện tại anh ta đã có tiến bộ, anh ta rất chờ mong một phát súng này có thế có tác dụng lớn hơn đối với Eddie Hodges.
Bọn họ nói xong, chậm rãi đi vào trong phòng.
Vừa mới đi vào, ánh mắt Lê Văn Vân đã hơi ngẩn ra, anh phát hiện trong cả căn phòng, trừ Eddie Hodges ra, còn có một người nữa, đúng là ông chủ Tử Hợp Lâu, Minh Sùng!
“Sao anh lại ở chổ nãy?” Lè Vãn Vân ngạc nhiên nhìn Minh Sùng.
Minh Sùng vần là cái vẻ mặt đó, không có chút biểu cảm nào, anh ta nhìn thoáng qua Lê Văn Vân, trên mặt xuất hiện một nụ cười cứng ngắc, nói: “Đến thăm thôi, không nghĩ tới cậu đã khỏi phục rồi.”
Lê Văn Vân nhíu chặt lông mày, trực giác nói cho anh biết, Minh Sùng xuất hiện ở đây là chuyện không hề đơn giản như vậy, anh nhìn thoáng qua Minh Sùng, sau đó chuyên ánh mát về phía Eddie Hodges, nhếch miệng nói: “Hiện tại ông có thê’
nói cho tôi biết chỗ của mấy người bạn của tôi chứ!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!