Vốn dĩ Lê Văn Vân cũng không nhắc đến giá trị của nó, vậy mà bọn họ lại khiến Đỗ Tịch Tịch nói ra.
Kế hoạch làm cho Lê Văn Vân mất mặt không những không thành công ngược lại còn giúp anh ta nở mày nở mặt.
Đáng lẽ món quà của mình là đáng giá nhất, nhưng bây giờ nếu đem đi so sánh thì quà của bọn họ thật sự đã mất đi hào quang ban đầu.
Vu Tường liếc Lê Văn Vân rồi lại nhìn gương mặt nghiêm túc của Đỗ Tịch Tịch, thấp giọng nói: “Anh ta lấy đâu ra nhiều tiền vậy chứ?”
Lê Văn Vân không thèm để ý đến lời của Vưu Tường, anh cười híp mắt nói với Đặng Hân Hân: “Không cần để ý đến mấy chuyện này, lúc trước cô đã giúp tôi rất nhiều, đây là chuyện nên làm.”
“Cái này… thật sự quá đắt.” Đặng Hân lắc lắc đầu.
Lê Văn Vân mỉm cười nói: “Không sao, sinh nhật vui vẻ.”
Đặng Hân Hân cắn môi, cô nhìn Lê Văn Vân, sau đó mới đón lấy hộp quà, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào.
Sắc mặt Mao Vũ Sinh càng ngày càng đen, anh ta cắn răng rồi quỳ xuống đất một lần nữa, cầm hoa và chìa khóa xe đưa về phía Đặng Hân Hân: “Hân Hân, làm bạn gái anh nhé.”
Đặng Hân Hân do dự một lát rồi nói: “Không được, quà của anh tôi không thể nhận, nếu chủ tịch biết thì không hay đâu.”
Mao Vũ Sinh ngẩn người, mấy người khác thì bật cười.
Lúc này, Đặng Hân Hân đi vòng qua người của Mao Vũ Sinh, cô nói với tất cả mọi người: “Cảm ơn tấm lòng của tất cả mọi người, bữa tiệc sinh nhật hôm nay là bữa tiệc vui nhất của tôi từ trước đến nay, mọi người có thể nhập tiệc được rồi.”
Mao Vũ Sinh cảm thấy vô cùng xấu hổ, mặt anh ta đen còn hơn đít nồi, anh ta đứng dậy đi về ghế ngồi bên cạnh rồi ngồi xuống, anh ta nhìn chằm chằm Lê Văn Vân, mặt đầy oán giận.
Trần Nghị ngồi im như thóc, quà sinh nhật mà anh ta đã chuẩn bị cuối cùng cũng không dám lấy ra.
Những người ngồi trên bàn len lén nhìn Lê Văn Vân, ai nấy đều nhỏ giọng bàn tán.
Lê Văn Vân bình tĩnh ngồi xuống, anh vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, chỉ tập trung dùng bữa.
Mao Vũ Sinh nhìn gương mặt dửng dưng của Lê Văn Vân, càng nhìn anh ta càng cảm thấy Lê Văn Vân là đang giả bộ bày ra gương mặt đó cho anh ta xem.
Đặc biệt khi nhớ đến lời mà Đặng Hân Hân vừa nói, anh ta hận không có chỗ để phát tiết cơn giận này.
Sắc mặt Mao Vũ Sinh càng ngày càng đen, anh ta cắn răng rồi quỳ xuống đất một lần nữa, cầm hoa và chìa khóa xe đưa về phía Đặng Hân Hân: “Hân Hân, làm bạn gái anh nhé.”
Đặng Hân Hân do dự một lát rồi nói: “Không được, quà của anh tôi không thể nhận, nếu chủ tịch biết thì không hay đâu.”
Mao Vũ Sinh ngẩn người, mấy người khác thì bật cười.
Lúc này, Đặng Hân Hân đi vòng qua người của Mao Vũ Sinh, cô nói với tất cả
mọi người: “Cảm ơn tấm lòng của tất cả mọi người, bữa tiệc sinh nhật hôm nay là bữa tiệc vui nhất của tôi từ trước đến nay, mọi người có thể nhập tiệc được rồi.”
Mao Vũ Sinh cảm thấy vô cùng xấu hổ, mặt anh ta đen còn hơn đít nồi, anh ta đứng dậy đi về ghế ngồi bên cạnh rồi ngồi xuống, anh ta nhìn chằm chằm Lê Văn Vân, mặt đầy oán giận.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!