“Ai muốn nói chuyện với anh.” Lê Văn Vân cười khấy, dứt khoát đánh vào gáy Giản Hưng, mát Giản Hưng nhất thời tối sầm lại, bị Lê Văn Vân đánh ngất tại chỗ. Anh túm lấy Giản Hưng, ném
thẳng cho Minh Sùng nói: “Coi như tôi trả lại ân tình cho lão già.”
“Tôi cũng nói như vậy với ông ta à?” Minh Sùng hỏi.
Lê Văn Vân cau mày, gật đầu đáp: “Đúng vậy, anh cứ nói như vậy với ông ta là được.”
Lê Văn Vân lại dời mắt nhìn Lục Khiêm.
Lục Khiêm đứng ở đó, bây giờ ngay cả dũng khí đê’ ra tay òng ta cũng không có, ông ta mong ngóng nhìn Hodges nói: “Thành chủ, cứu chúng tôi với, Bùi Nghênh Tùng không lừa ông đâu, ông phải biết rằng trong tay ông ta có thứ mà ông mong muốn.”
Hodges cau mày, nhìn về phía Lẻ Văn Vân.
Lê Văn Vân hờ hững nói: “ông có thể ra tay, hoặc lôi kéo toàn bộ người trong tòa thành của ông đến khiêu chiến với tôi, nhưng chỉ có một kết quả, đó chính là giữa ông và tôi, không chết không ngừng.”
Khóe miệng của Hodges khẽ co giật, nhìn về phía Minh Sùng ở bên cạnh, phát hiện Minh Sùng cũng không có ý định lên tiếng, nên thờ dài một hơi, từ từ quay lưng lại.
“Hodges!” Chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng Lục Khiêm đẫ nguội lạnh.
“Phập!”
Đúng lúc này, Lê Văn Vân bỗng đi tới trước mặt ông ta, đao Vô Danh đã đâm xuyên qua ngực ông ta, chết trong một nhát.
Hôm nay, ba tên siêu cấp đã chết trận.
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử cúa khu Tội Ác.
“Bịch!”
Cùng lúc đó, ở phía trên, Bùi Nghênh Tùng đã dây dưa với Hoàng Thi Kỳ một hồi lâu, cuối cùng cũng không trụ được nữa, bị Hoàng Thi Kỳ đá rơi xuống lầu.
Ông ta phun ra một ngụm máu, vội vàng bò dậy, quỳ trước mặt Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân, cậu hãy tha mạng cho tôi đi, trong tay tôi có rất nhiều khúc xương, chỉ cần cậu hấp thụ, chẵc chắn sẽ vượt qua Trác Nhất Minh, hơn nữa trận chiến vào ba năm trước cũng là do Demps chỉ đạo, tôi chỉ…”
“Demps chỉ đạo ư, ông nói rõ ra xem nào?” Lê Văn Vân hờ hững nhìn ông ta hỏi.
“Demps rất lợi hại, vượt xa sức tướng tượng của tôi. ồng ta là ngôi sao sáng đời đầu tiên của Người Gác Đêm các cậu, nhưng con người dù lợi hại đến đâu cũng không thể chống lại thời gian. Demps già rồi, bẳt đầu cầm dao cũng cảm thấy khó khăn, nên… ông ta bát đầu tìm kiếm một số phương pháp để kéo dài mạng sống của mình.”
Đế sống tiếp, Bùi Nghênh Tùng quyết định nói ra sự thật, vội
vàng nói: “Đúng lúc trong Hồng Nguyệt của chúng tôi có một phương pháp, nhưng chúng tôi ít khi đích thân sử dụng, đó là liên tục tiến hành đối máu với thiên tài võ đạo, đế kéo dài tính mạng, ở một mức độ nào đó cũng có thể đối lấy thiên phú của bọn họ.”
“Demps đã hợp tác với chúng tôi nhiều năm, mà trong mấy năm nay, cậu là người sáng chói nhất. Nếu cậu giết tôi, chầng khác nào đang hủy diệt Hồng Nguyệt của chúng tôi. Demps coi trọng thiên phú của cậu, nên chúng tôi buộc phải trừ khử cậu, rồi bắt tay với Lâm Thiếu Hoa, ném ra mồi câu cá đế Người Gác Đêm biết, còn Demps sẽ làm nội ứng…” Bùi Nghênh Tùng vội giải thích.
Bây giờ Lê Văn Vân mới hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
Không biết Demps và Hồng Nguyệt đã hợp tác bao nhiẽu năm rồi, sở dĩ Hồng Nguyệt có thế an toàn rút lui nhiều lần là vì Demps đã làm nội ứng cho bọn họ, cho nên bọn họ có thế nhận được một số tin tức từ Người Gác Đêm.
Ông ta coi trọng thiên phú của Lê Văn Vân, nên mục tiêu của ông ta là Lé Văn Ván.
Nhưng cuối cùng người bỏ mạng lại là anh em của Lê Văn Vân.
“Rốt cuộc chiếc hộp đó là thứ gì?” Lê Văn Vân lại hỏi.
Ban đầu mục tiêu nhiệm vụ của bọn họ chính là chiếc hộp sẳt hình chữ nhật đó.
“Đó là tín hiệu về chủ! Cứ qua một khoảng thời gian, bọn họ
sẽ gửi tín hiệu như vậy cho chúng tôi, có lúc chúng tôi có thế nhận được, nhưng cũng có lúc không thể nhận được.” Bùi Nghênh Tùng vội nói.
Lê Văn Vân nhíu chặt mày, trong tay anh cũng có một chiếc hộp như vậy, anh đã lấy được từ nhà họ Vương.
“Ông có thế phiên dịch không?” Lê Văn Vân hỏi tiếp.
Bùi Nghênh Tùng ngừng một lát rồi vội đáp: “Tôi có thế phiên dịch nhưng phải mất rất nhiều thời gian mới được. Nếu cậu tha mạng cho tôi thì tôi tình nguyện phiên dịch giúp cậu.”
Bây giờ ông ta chỉ cần sống sót, còn sống như thế nào thì không quan trọng, miễn sao có thế sống sót là được.
“Õng có dịch hay không cũng không quan trọng.” Lê Văn Vân bĩu môi, từ từ nâng thanh đao trong tay lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!