“Ông không cần phải căng thầng như thế.” Lê Văn Vân xua tay nói: “Ông không phải là kẻ thù của tôi, nên tôi sẽ không làm gì ông.”
“Chủ yếu là vì tôi không ngờ cậu lại là vị Người Gác Đêm kia…” Lâm Chí Viễn nói.
“Bây giờ tôi đã không còn là Người Gác Đêm nữa.” Lê Văn Vân xua tay nói: “ông có chuyện gì không?”
“Là thế này.” Lâm Chí Viễn cắn răng nói: “Tôi định gia nhập thế lực của mình vào Minh giáo của các cậu.”
Mắt của Lê Văn Vân khẽ lóe lên.
Anh quan sát Lâm Chí Viễn rồi hỏi: “Các ông… có bao nhiêu người?”
“Chúng tôi có bốn trăm năm mươi mốt người, trong đó có mười hai đỉnh cấp. Tôi là người đứng thứ tám trong Địa Bảng, còn vị này là Chu Diệu Thanh, bố của Chu Linh Linh, đứng thứ mười chín trong Địa Bảng.”
Là thế lực đứng đầu khu Đông, việc sáp xếp này thật sự khá xa xỉ, cộng thêm Lý Tương VQ đứng thứ chín trong Địa Báng ớ khu Bầc. Bây giờ trong tay Lê Văn Vân chẳng hề thiếu cao thủ.
Anh gật đầu nói: “Được, ông hãy đến khu Bâc nói chuyện với Đao Ba đi, hoặc ngày mai lại tới đây, tôi sẽ gọi Đao Ba tới đế cùng nhau bàn bạc.”
“Vậy chúng tôi không làm phiền cậu nữa, ngày mai tôi lại tới tìm các cậu.” Lâm Chí Viễn nghe ra bây giờ Lê Văn Vân khỏng muốn nói đến mấy chuyện này, nên vội đáp.
Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh đứng bên cạnh bĩu môi, bọn họ nhìn Lê Văn Ván định nói gì đó, nhưng đã bị Lâm Chí Viễn và Chu Diệu Thanh kéo đi.
Sau khi mọi người rời đi, cố Bạch đóng cửa lại, Phạm Nhược Tuyết và Trương Vãn Hà chạy vào bếp, bắt đầu bận rộn.
Mấy người Liều Ngọc đã nghe thấy tin tức đám người Lê Văn Vân chiến thắng từ chổ của Lâm Khả Hân, bây giờ Liều Ngọc đang vui mừng khôn xiết, nhìn Lê Văn Vân hỏi: “Bây giờ chúng
ta có thế quay về Lâm Hải rồi đúng không?”
Lê Văn Vân xoa đầu Liễu Ngọc nói: “ừm! Nhưng phải đợi mấy ngày nữa đãr bên này chúng ta cần phải chuẩn bị một chút rồi mới rời đi. Chúng ta sẽ đi Europa trước, rồi bên đó sẽ đưa em quay về Lâm Hải.”
Trên mặt Liều Ngọc bỗng nở nụ cười.
Cô ấy không thích thành phố này, cũng không thích hợp đế sống ở đây.
Cô ấy là người bình thường, sống cuộc sống đi làm và tan làm, mua sắm trên Taobao và trung tâm thương mại, xem phim truyền hình gì đấy như bao người khác. Mấy chuyện này đều đã trở thành thói quen của cô ấy, không thể nào thay đổi được.
Cô ấy mong ngóng ngày quay về, không muốn gia đình phải lo lắng quá nhiều.
“Nếu chúng ta rời đi bằng thuyên thì phải mất bao lâu?” Liễu Ngọc hỏi.
“Hòn đảo này nằm ở Tây bán cầu, bởi vì máy bay không thế tới bên này, nên chúng ta chỉ có thế rời đi bằng thuyên, chúng ta sẽ đến Europa trước, có lẽ phải mất tầm mười ngày, sau khi tới bên đó, anh sẽ tìm một chiếc máy bay đế đưa em quay vê Lâm Hải.” Lê Văn Vân nói.
Liều Ngọc gật đầu đáp: “Được.”
Ba người nhà Lại Tuấn cũng tràn đầy mong đợi, Chu Linh Linh hưng phấn hòi: “Chúng tôi… chúng tôi cũng đến thành phố tên
là Lâm Hải đó đúng không?”
Lê Văn Vân gật đầu đáp: “Vâng, nhà dì cũng đi tới Lâm Hải đi, qua bên đó rồi chúng ta có thế chăm sóc lần nhau, đợi cháu giải quyết xong chuyện ở Europa sẽ quay về gặp dì.”
“Được!” Vẻ mặt cả nhà Lại Tuấn hơi kích động, hình như không kịp chờ đợi.
Lẽ Văn Vân mỉm cười xoa đầu Lại Dĩnh, đúng lúc này Hoàng Thi Kỳ mới nói: “Ba người theo tôi ra sân sau đi. Đă ba năm rồi, vậy mà ba người vẫn chưa lọt vào top mười của Người Gác Đêm. Xem ra sau khi tôi và Lê Văn Vân rời đi, ba người đã lười biếng rồi.”
Trương Vãn Hà nũng nịu nói: “ôi chao, Thi Kỳ, không phải ai cũng cỏ thiên phú mạnh mẽ như cô và lão đại đâu, chúng tôi đẽ rất cố gắng rồi.”
“Ba người bớt nói nhảm lại đi, mau đi theo tôi luyện tập.” Hoàng Thi Kỳ cười khấy.
Chắng mấy chốc, trong sân sau đã vang lên tiếng gào thét thảm thiết, như giết heo.
Lê Văn Vân đi ra ban công tầng hai ngồi xuống, bên kia đường, lão già bịp bợp đã bày sạp ở đó, ông ta vẫn đeo kính râm, vẫy tay với Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân nhìn ông ta, rồi nhảy ra khỏi ban công, ngồi xuống trước mặt ông ta.
“Cậu có muốn tôi bói cho cậu một quẻ không?” Lão lừa gạt cười hì hì hỏi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!