Hodges nhất thời ngừng động tác lâc ly rượu, híp mât nhìn về phía Lê Văn Vân nói: “Cậu đang có chủ ý này ư?”
Lê Vãn Vân khẽ cười đáp: ‘Đúng vậy, lần này không chỉ có chúng tôi rời đi, mà còn có gần bốn nghìn anh em của Minh giáo, nên tôi muốn mượn hai chiếc du thuyền của ông.”
Hodges nghe đến đây thì sắc mặt hơi thay đổi: “Lê Văn Vân, đây là thế giới ngâm, cậu có biết nếu bốn nghìn người ở thế giới ngầm này xuất hiện trong một thành phố bình thường sẽ xảy ra chuyện gì không? Hơn nữa thành phố này không có quy tác, bọn họ…’
‘Tôi sẽ tự nghĩ cách đế ràng buộc bọn họ, nèn ông không cần phải suy nghĩ về vấn đề này.” Lê Văn Vân nói.
“Õng hãy cho cậu ta mượn đi!” Đúng lúc này, Minh Sùng đột ngột lên tiếng.
Hodges khó hiểu nhìn Minh Sùng.
Minh Sùng thở hát ra, nhìn Lẽ Văn Vân nói: ’Cậu có biết tại sao lần này lão già Trác Nhất Minh kia lại không lựa chọn trở mặt
với Liên Hợp Quân, mà để cậu rời đi hay không?”
‘Tôi không hiếu.” Lẻ Văn Vân xua tay nói: “Tôi cũng không muốn nhác đến chuyện này.”
“Cậu phải láng nghe.” Minh Sùng nói: “Bồi vì cậu chỉ có thế rời khỏi Người Gác Đêm mới dế dàng đối phó với Demps hơn.”
“Bây giờ chúng tôi đã có bang chứng trực tiếp rồi.” Lê Văn Vân hờ hững nói: “Bùi Nghênh Tùng đã đồng ý ra làm chứng, nên tôi có thể giết chết ông ta một cách danh chính ngôn thuận.”
Minh Sùng nhíu mày nói: “Cậu dẫn ra nhiều người như vậy, tôi nói nhiều như vậy, cũng chỉ hy vọng cậu đừng oán hận Trác Nhất Minh, có đôi lúc, ở vị trí của ỏng ta, ông ta cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Bây giờ cậu đã đạt tới trình độ của bọn họ rồi, sớm muộn gì Người Gác Đêm cũng sẽ giao lại cho cậu, nên sự ra đi của cậu chỉ là tạm thời mà thôi.”
Lê Văn Vân nhìn lên Minh Sùng hỏi: “Anh không đi cùng chúng tôi à?”
‘Tôi vốn thuộc về nơi này.” Minh Sùng thản nhiên nói: “Đương nhiên, tôi nghĩ chủng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi.”
Lê Văn Vân biết anh ta đang muốn nói gì, gặp lại nhau cũng có nghĩa là lúc chiến tranh bùng nố lần nữa.
“Chừng nào cậu cần đến nó?” Hodges hỏi.
Lê Văn Vân nhìn Hodges đáp: “Ba ngày sau!”
Hodges gật đầu nói: “Được.”
Lê Văn Vân hứng thú nhìn ông ta.
“Sao cậu lại nhìn tôi như vậy? Tôi đã đưa du thuyên cho cậu rồi mà cậu vẫn chưa hài lòng à?’ Hodges hói.
Lê Văn Vân lắc đầu nói: “Tôi chỉ đang nghĩ, rốt cuộc lập trường của ông là gì.”
Hodges đầy hứng thú đáp: ‘Cậu đoán thứ xem.”
Lê Văn Vân không có hứng thú chơi trò bí hiếm vởi ông ta, nên xua tay nói: “Còn chuyện thứ hai là ớ thành phố này, có mấy người biến mất một cách vô cớ. Tôi nghĩ… có lẽ ông biết chuyện gì đang xảy ra đúng không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!