Chờ họ rời đi, Lê Văn Vân lại nhìn về phía Minh Sùng và nói: “Sau khi tôi rời đi, đám người Khương Vĩ phái giao cho anh rồi.”
Minh Sùng gật đầu nói: “Không thành vấn đề!’
Lê Văn Vân lúc này mới nghĩ tới điều gì đó, sờ sờ mũi nói: “ồ, đúng rồi, Hodges, tôi còn có một chuyện muốn hỏi ông. Trong mấy người bạn trước kia đến cùng tôi, có hai người, là hai anh em, tên lã Phùng Tịnh Vũ vã Phùng Cảnh Thiên, ông có biết họ ớ đâu không? ‘
Hodges lâc đầu nói: “Thứ cậu muốn lúc đó chí là bốn người Khương Ví. Hai người khác thì lúc ấy đã bị chúng tôi đánh ngất rồi, về sau cũng không quan tâm hai tên vô danh tiếu tốt bọn họ nữa, nên không quá để ý. Có chuyện gì vậy?”
Lê Văn Ván không quá đế trong lòng khi nghe những gì ông ta nói.
Sau đó, anh nhìn Hodges, lại nói: “Còn một chuyện khác nữa!”
‘Thâng nhóc cậu sao vẫn chưa xong vậy?” Hodges có chút nói không nên lời: “Có gì thì nói nhanh đi, nói xong thì đi nhanh, nhìn thấy cậu là chướng mát.”
Lê Văn Vân từ từ thở ra một hơi, nhìn Hodges với ánh mắt rực lửa: “Tôi từng có một đồng đội, Người Gác Đêm số 69, đến thảnh phố nãy khoảng một năm trước. Ngay lúc đõ cậu ấy hần là đỉnh cấp, sau khi đến đây, cậu ấy cũng mất tích một cách thần bí. ỏng có biết tin tức của cậu ấy không?”
“Tôi thực sự có thế kiểm soát hầu hết các tin tức ở khu Tội Ác, nhưng cũng chỉ là tương đối thôi, không phải quản lý từng chi tiết. Một người chết, một người biến mất là chuyện quá bình thường đối vởi chúng tôi.” Hodges nổi: “Tôi không nghĩ là mình có quan tãm gi nhiều đến những gi đã xáy ra hơn một năm trước”_______________________________________________
Lời nói của ông ta khiến những người khác đều phải nhíu mày.
Ngày càng ít người còn lại trong tiểu đội của họ, nếu họ có thể tìm thấy số 69, đó là điêu họ muốn thấy.
Nhìn thấy Hodges phủ nhận, Lè Văn Vân chỉ có thể thở dài trong lỏng, sau đó mỉm cười: “Không sao, đưa chúng tỏi lèn tàu đi!”
Hodges gật đầu và vầy tay với người quản gia bên cạnh!
Minh Sùng xoay người đi về phía chiếc xe bên cạnh, sau đó anh ta nghĩ tới điều gì đó liền nói: “Tôi sẽ đích thân giao Giản Hưng cho Trác Nhất Minh, cậu yên tâm đi!”
Lê Văn Ván gật đầu, không hỏi nhiều vê chuyện của tiến SĨT, điều nãy dường như là một điều cấm kỵ.
Bọn họ băng qua bến tàu, trong bến tàu có khá nhiều người đang bận rộn. Những người này đều là người dưới trướng của Hodges. Kỳ thật Lê Văn Vân biết rõ dưới Hodges có rất nhiều cao thủ, người dưới trướng của ông ta cũng có cơ hội rời khỏi thành phố, họ sẽ đi ra bên ngoài để mua bán, đi thương nghị và đàm phán, V.V..
Lè Vãn Vãn được đưa lẽn du thuyền. Du thuyền rất lởn và có năm tầng. Hầu hết người cúa Doãn Nhu ớ tầng một và tầng hai, trong khi Lê Vãn Vân và những người khác được sâp xếp ờ tầng năm. Mặc dù tầng này tương đối lớn nhưng chỉ có Lê Văn Vân và nhóm của anh ở, ngoài các thành viên trong tiểu đội, gia đình của Lại Tuấn và Trân Tiêu cũng sống ở tầng này.
Trần Tiêu đã chính thức gia nhập tiếu đội của Lẽ Vãn Vân, chí là bảy giờ Lẽ Vãn Vân không có biên chế cúa Người Gác Đêm. Tất nhiên, Doãn Nhu cũng sống ờ tầng này.
Sau khi chọn phòng để ở, Lê Văn Vân đặt đồ đạc của mình xuống và bước lên boong tàu.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!